Chương 1.3: Trọng sinh, thì ra cô chỉ là nữ phụ trong tiểu thuyết (Hơi H)

Buổi chiều sau khi tan học, Tông Ấu Mạt đi vào lớp của Tô Thấm.

“Tô Thấm, cô có muốn đi chơi cùng chúng tôi không?"

Tô Thấm nhìn Khinh Lẫm đang đi theo Tông Ấu Mạt ở phía sau, lắc đầu, “Hai người đi đi, hôm nay bài tập rất khó, tôi phải tốn kha khá thời gian mới có thể làm xong”

Tông Ấu Mạt chu miệng, làm nũng nói: “Cô đi cùng chúng tôi được hay không, Lục Kiêu và Tống Khanh Thời cũng ở đây, bọn họ đều là nam sinh, cậu và tôi đi cùng nhau, cũng dễ nói chuyện hơn”

Tô Thấm vẫn cự tuyệt nói: “Không được, mọi người đi đi”

Cô không muốn liên quan quá nhiều với nữ chính.

Tông Ấu Mạt không vui, nói: “Nếu cậu không làm được đề, Khinh Lẫm có thể giảng cho cậu, cùng đi đi, Khinh Lẫm, cậu mau nói gì đi"

Âm thanh Khinh Lẫm thanh lãnh mà xa cách, ánh mắt nhìn về phía Tô Thấm, nhàn nhạt nói: “Cùng đi đi, nếu thành tích của cô theo không kịp, có thể nhờ mẹ tôi mời gia sư”

Tô Thấm không nói chuyện, tuy rằng âm thanh của Khinh Lẫm nhàn nhạt, nhưng lại không cho cô từ chối.

Tô Thấm ttầm mặc mà cùng bọn họ đi vào trại nuôi ngựa.

Tông Ấu Mạt hỏi: “Tô Thấm, cậu muốn cưỡi ngựa không?”

Tô Thấm lắc đầu, vốn dĩ cô sẽ không cưỡi ngựa.

Tông Ấu Mạt cũng không miễn cưỡng, bản thân chọn một con ngựa dịu ngoan, dưới sự bảo vệ của Khinh Lẫm, Tống Khanh Thời, Lục Kiêu, nhẹ nhàng dạo chơi ở khoảng rộng giữa sân.

Tô Thấm nhàm chán mà nhìn bốn người bọn họ, không cẩn thận đồ uống nhiều nước quá, vội vàng đi tìm WC.

Mới vừa đi vào cửa WC, chuẩn bị kéo cửa ra, liền nghe được âm thanh kiều suyễn ở bên trong.

“Chu thiếu, chu thiếu…… Hảo bổng…”

“A…… A… Thật sâu, a, chu thiếu… Tôi sắp chịu không nổi……”

Giọng nữ rêи ɾỉ yêu kiều truyền tới lỗ tai Tô Thấm, không khí tràn ngập hơi thở tìиɧ ɖu͙©, giọng nữ run rẩy nói ra lời nói không đàng hoàng, âm thanh dính nhớp nháp đang truyền đến một cách chậm rãi.

Ngay sau đó lại truyền đến âm thanh "Bạch bạch" đang nhanh chóng thọc vào rút ra, tay cô đang đặt ở then cửa, thu lại không kịp, cánh cửa trực tiếp bị kéo ra.

Nam nhân cao lớn ngồi trên nắp bồn cầu, nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khóa ngồi ở trên đùi hắn giữa đùi cắm vào côn ŧᏂịŧ cực lớn, gân xanh ẩn ẩn nhảy lên.

Nữ nhân dáng người đẫy đà cùng làm da trắng nõn tinh tế kia đã đập toàn bộ vào mắt Tô Thấm.

Cô ta đã tiến vào cao trào, mông đong đưa mà hùa theo côn ŧᏂịŧ của nam nhân, trên dưới phập phồng càng thêm nhanh hơn, dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp nháp đang chảy từ dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, rơi xuống đất.

Giọng nữ yêu kiều rêи ɾỉ, tựa như đang khóc thút thít, mà vẻ mặt của nam nhân là vẻ mặt hứng thú thiếu thiếu, ánh mắt nghiền ngẫm mà nhìn Tô Thấm đang đứng ở cửa, ánh mắt tinh tế mà đảo qua mỗi một crntimet trên thân thể của Tô Thấm, khóe miệng phát ra một tiếng cười khẽ rất nhỏ.

“Đẹp không?” Trong giọng nói nghiền ngẫm.

Nữ sinh ngồi ở trên người hắn nữ sinh quay đầu nhìn thấy Tô Thấm ở ngoài cửa, thẹn thùng mà vùi đầu vào ngực Chu Thiếu Khiêm.

Chu Thiếu Khiêm ôm nữ sinh vào lòng, ngón tay vỗ vỗ vào cái mông trắng nõn hai cái, tựa như an ủi, ánh mắt hắn có tính ám chỉ mãnh liệt mà nhìn chằm chằm Tô Thấm.