Chương 59: Kết Thúc Phiên Ngoại

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến về nhà, chào ba mẹ xong liền đi nhìn con trai, hai bảo bảo bây giờ đã hơn 5 tháng nhìn trắng trẻo mập mạp và rất đáng yêu, vẫn còn đang ngủ ngon lành, anh và Vương Nhất Bác đều không dám động vào vì sợ con trai thức giấc.

Sau đó hai người lên phòng, Vương Nhất Bác vào phòng liền ngả xuống giường, bộ dạng muốn ngủ tiếp, Tiêu Chiến nhìn y rồi cũng mặc kệ, liền đi đến mở tủ lấy quần áo vào phòng tắm.

Vốn tưởng Vương Nhất Bác ngủ rồi, không ngờ y bỗng từ trên giường bật dậy, thấy cửa phòng tắm đóng lại liền cười hề hề, sau đó đợi tiếng nước chảy ở bên trong phát ra, lập tức xuống giường đi đến từ từ đẩy cửa vào trong.

Cảnh xuân bên trong lập tức đập vào mắt y, Vương Nhất Bác nuốt nước bọt vài cái, nhanh tay cởi bỏ quần áo của mình rồi tiến đến chạm vào vai anh, Tiêu Chiến đang tận hưởng cảm giác thư thái mát mẻ bỗng giật mình.

"Chiến ca, ưʍ.. người anh thật thơm"

Tiêu Chiến liền xoay người nhìn y: "Nhất Bác, không phải em đã ngủ rồi sao, sao lại vào đây?"

"Chiến ca, làm sao em ngủ được, đều sắp nghẹn chết rồi" - y bĩu môi muốn làm nũng với anh.

Nói xong liền nắm lấy tay anh kéo xuống phía dưới của mình, Tiêu Chiến mặt đỏ hồng muốn rụt tay lại liền bị y đè xuống.

"Chiến ca, mau giúp em, Điềm Điềm khó chịu rồi"

Có trời mới biết được là mỗi lần Vương Nhất Bác tự gọi mình là Điềm Điềm, Tiêu Chiến liền không thể nào từ chối được, anh cắn cắn môi ngại ngùng dùng tay giúp y.

Nhưng Vương Nhất Bác đâu chỉ dừng lại ở đó, người đang ở trước mặt chỉ dùng tay làm sao thỏa mãn được y, cho nên được một lúc y đột ngột xoay người anh lại, từ phía sau dùng sức khiến Tiêu Chiến nhăn mày, nhưng rất nhanh liền được thay thế bằng những tiếng "ưʍ..a.." vang khắp phòng.

Trong phòng tắm đều là một mảnh xuân sắc..

-----

Trong phòng tắm làm một lần, ra ngoài lại làm thêm một lần, vốn Vương Nhất Bác còn định kéo dài thêm liền bị Tiêu Chiến một cước đá xuống, hai chân đều hết cảm giác rồi này, đồ cầm thú.

Vương Nhất Bác bị anh đá cũng không tức giận, còn cười đầy thỏa mãn, dù gì cũng được ăn thịt rồi, cho nên y dọn dẹp lại gọn gàng còn tự mình tẩy rửa cho anh, xong xuôi lại vào trong tắm nước lạnh tiếp, đến khi ra ngoài thì Tiêu Chiến cũng đã ngủ rồi, Vương Nhất Bác leo lên giường hôn nhẹ lên trán anh, ôm anh rồi hai người cùng nhau ngủ.

Vốn định buổi trưa sẽ vào bệnh viện với Vu Bân, nhưng bởi vì Tiêu Chiến còn mệt mỏi cho nên chỉ có một mình Vương Nhất Bác, mẹ Vu cùng tiểu Trác đến. Không thấy Tiêu Chiến, Vu Bân liền thắc mắc hỏi, Vương Nhất Bác chỉ nói là anh mệt mỏi cho nên đang ngủ, Vu Bân gật gật đầu rồi cũng không hỏi gì thêm, chỉ nghĩ là anh ở đây ngủ trên sofa cả đêm cho nên mệt mỏi ngủ bù thôi.

------

Vu Bân ở bệnh viện một tuần thì được về nhà, bảo bảo cũng đã được đặt tên, bởi vì tiểu Trác đã theo họ Vu Bân nên bảo bảo được đặt theo họ Uông Trác Thành gọi là Uông Bân Hàn, nhưng hai người lại thường gọi là tiểu Bân.

Tiêu Chiến cứ cách vài ngày lại sang thăm Vu Bân, chỉ có điều làm anh buồn cười là bảo bảo nhà anh rất thích tiểu Trác, Đào nhỏ mỗi lần nhìn thấy tiểu Trác ôm em trai mới sinh đều khóc ré lên, đến khi tiểu Trác chú ý đến mình nhóc mới ngừng khóc.

Thật sự là hết cách, tiểu Trác bởi vì là anh trai lớn cho nên cả ba bảo bảo đều yêu thương như nhau, vừa thương em trai lại không nở nhìn Đào nhỏ khóc, cho nên cứ một tay ôm em trai một tay lại vỗ vỗ Đào nhỏ, còn nếu hỏi tại sao không nhắc Điềm Điềm, chính là nhóc thích tự chơi một mình, chơi xong liền quay sang một bên ngủ, là đứa nhỏ trầm tĩnh a.

-----

Cứ thế thời gian lại trôi qua trong chớp mắt, hôm nay đột nhiên bác của Vương Nhất Bác lại đến nhà y, chính là ba mẹ của Lưu Hải Khoan, bọn họ nói rằng muốn tìm Lưu Hải Khoan, nếu Vương Nhất Bác biết hãy giúp bọn họ tìm Lưu Hải Khoan trở về, chuyện lúc trước đều là lỗi của họ, vốn dĩ hai người chỉ có một đứa con trai, lại nôn nóng muốn có cháu cho nên mới gay gắt với Chu Tán Cẩm.

Bây giờ chỉ cần Lưu Hải Khoan và Chu Tán Cẩm trở về, mọi chuyện lúc trước đều bỏ qua hết, không có cháu cũng không sao, hai người đều già cả rồi, bây giờ chỉ cần con trai hạnh phúc thôi.

Vương Nhất Bác nghe xong liền nhìn Tiêu Chiến, thấy anh gật gật đầu, y lập tức đứng dậy đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, xong xuôi lại trở vào trong, nói địa chỉ nơi Lưu Hải Khoan đang ở, bác của y nghe xong liền gấp gáp tạm biệt cả nhà bọn họ, sau đó tông cửa xông ra ngoài.

Tiêu Chiến ngồi một bên híp mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Có phải còn chuyện gì em chưa nói không?"

"Chiến ca, anh đọc được suy nghĩ của em sao" - sau đó cười lớn: "Đúng là còn có chuyện em chưa nói, đó là.. Chu Tán Cẩm mang thai rồi"

Vương Nhất Bác nói thêm: "Bởi vì sợ không có cháu nên bác mới căng thẳng với Khoan ca, bây giờ Chu Tán Cẩm mang thai rồi thì để bọn họ bất ngờ đi, dù sao cũng là chuyện của anh ấy, để anh ấy tự mình giải quyết"

Tiêu Chiến như đã hiểu liền gật gật đầu, Vương Nhất Bác ôm anh vào lòng, cũng không để ý có ba mẹ Vương cùng con trai ở đây, lập tức cúi xuống hôn anh, Tiêu Chiến ngại ngùng đấm nhẹ vào ngực y, mặt đều đỏ cả lên, da mặt Vương Nhất Bác càng ngày càng dày a, chỉ là anh còn chưa quen đâu.

-----

Điềm Điềm và Đào nhỏ được một tuổi, Trịnh Phồn Tinh và Quách Thừa kết hôn, Vương Nhất Bác nhìn mà trong lòng ấm ức không thôi, con cũng đã lớn mà Tiêu Chiến vẫn không chịu cùng y kết hôn, anh còn chờ đến khi nào nữa, y đã gấp muốn chết rồi.

Tiêu Chiến bên cạnh nhìn, lập tức mỉm cười, thế nào về nhà cũng giở trò nũng nịu với anh cho xem.

Nhìn Trịnh Phồn Tinh kết hôn cùng Quách Thừa trong lòng Tiêu Chiến cũng cảm thấy yên tâm, hai tháng trước cả nhà lại được một phen hoảng hồn, khi Trịnh Phồn Tinh đang yên đang lành đột nhiên lại biến mất lần nữa, mà lần này nguyên nhân chính là từ Quách Thừa.

Kỉ niệm lần đầu tiên hai người quen nhau cũng quên mất, hơn thế Quách Thừa còn để Trịnh Phồn Tinh ở nhà một mình, bản thân lại đi quán bar vui vẻ với đám bạn ở Anh của hắn mới sang, khỏi phải nói Trịnh Phồn Tinh đau lòng thế nào, vừa ấm ức vừa tức giận, không đợi hắn tỉnh rượu liền bỏ nhà đi.

Lần đó Quách Thừa bị Vương Nhất Bác đánh một trận nhừ tử, cái tội dám làm đau lòng em trai yêu quý của hắn, Quách Thừa tỉnh rượu biết lỗi của mình liền chạy đi tìm cậu.

Lằng nhằng một hồi, cũng đem được người về nhà, còn khuyến mãi thêm một tin tức động trời mà cả nhà họ Vương đều bất ngờ, đó là Trịnh Phồn Tinh đang mang thai, lần đó đi nước ngoài cùng Quách Thừa, cậu đã lén lút tự mình đi phẫu thuật.

Sau khi biết cậu mang thai, anh trai Quách Thừa lập tức bay sang, bàn chuyện với ba mẹ Vương, qua một thời gian gấp rút chuẩn bị, hôm nay chính là ngày cưới.

Lưu Hải Khoan.. à không nên gọi là Vương Hải Khoan rồi, bởi vì hắn đã chính thức cùng Chu Tán Cẩm trở về nhà, bây giờ cũng đang có mặt ở đây, con trai của hai người vừa mới sinh không bao lâu thì được ba mẹ của Vương Hải Khoan ôm trong tay.

-----

Lễ kết hôn kết thúc, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến về nhà, đã hơn 8 giờ tối, hai người đang ngồi ngoài ban công hóng mát, Vương Nhất Bác từ đằng sau ôm lấy anh, đặt vào trong tay anh một thứ.

Tiêu Chiến nhướn mày không hiểu nhìn y, từ từ mở lòng bàn tay ra, sau đó bất ngờ đến không thể nói nên lời.

"Chiến ca, anh còn nhớ chiếc nhẫn này không, là chiếc nhẫn lần đó anh gửi lại cho em, từ lúc anh rời đi cho đến khi gặp lại anh, nó vẫn luôn bên cạnh em, Chiến ca, anh còn nhớ anh đã nói gì không, anh nói cả đời này có lẽ nó sẽ không tìm được chiếc nhẫn còn lại, nhưng bây giờ tìm được rồi.."

"Nhất Bác, em.. anh cứ tưởng em đã quăng nó đi rồi, nhưng.. sao đến tận hai chiếc"

"Chiến ca, nó vốn là một cặp mà, cặp nhẫn này chỉ thuộc về Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, em làm sao sẽ để một chiếc lại được.."

"Vậy lần đó em đã.."

"Phải, lần đó em cũng không biết vì sao lại mua nó, cho đến sau này em mới biết, là bởi vì em yêu anh, nhưng lúc đó lại ngu ngốc không nhận ra"

Nói đến đây nước mắt Tiêu Chiến đã rơi xuống, Vương Nhất Bác liền lập tức đưa tay lau đi, sau đó y chạm nhẹ vào gương mặt anh.

"Chiến ca, uỷ khuất anh yêu em 4 năm, thời gian đó em không nhận ra còn làm tổn thương anh, sau này em sẽ dùng cả cuộc đời này bù đắp cho anh"

Nước mắt Tiêu Chiến càng lúc rơi càng nhiều, anh ôm cổ y thút thít: "Nhất Bác, anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm, lần đó rời đi anh cứ tưởng trái tim mình vỡ ra rồi, nhưng may mắn em đã đến với anh, Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến yêu em.."

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Chiến ca, em cũng yêu anh, đến khi chúng ta kết hôn, anh hãy đeo nó cho em được không?"

Tiêu Chiến hôn lên môi y, gật đầu thật mạnh: "Được, tất cả đều nghe em"

The End!