Chương 1: Trúng bẫy

Buổi tối đen nhánh , sâu trong hẻm núi, một mảnh khu vực bị che phủ bởi tuyết trở nên trắng xóa, trên nền tuyết rải rác vô số thi thể người cùng lang , máu tươi không biết chảy nhiều ít.

Những người này đều là hộ vệ đi theo Tạ Lục Lang, được Tạ Kính sai khiến, bảo hộ nhi tử của hắn.

Tạ Lục Lang thích nhất bắn tên vây săn, nghe nói trong sâu khe núi có giấu bảo tàng, Tạ Lục Lang nhân lúc trời đêm liền dẫn người đến khu vực này,mục đích của hắn không phải là tìm bảo tàng, mà là bảo hộ bảo tàng, một đầu tuyết lang.

Hắn dã tâm bừng bừng, lại xem nhẹ uy hϊếp từ bầy sói, cuối cùng bầy sói tuy cơ hồ đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nhưng gia phó thị vệ lại hoàn toàn diệt vong không còn một ai.

Lúc này trời giá rét, phảng phất trong thiên địa chỉ có tiếng vang phát ra từ tiếng gió bắc gào thét, Tạ Lục Lang bị đại tuyết vùi lấp, trên người nằm tứ tung thi thể xếp ngang dọc, hắn chính là muốn cố sức đẩy thi thể ra ngoài, lại nghe đến bốn phía truyền đến động tĩnh.

Có người tới.

Tạ Lục Lang chỉ cho là thợ săn trong núi , đang muốn cao giọng kêu hắn lại đây, lại nghe có người đang cười ha hả, thanh âm tràn ngập kinh hỉ, “Đã chết nhiều sói con như vậy, A Trấn, vẫn là huynh chủ ý cao.”

Nói chuyện kêu Hắc Tam, là khất cái lưu manh ở trong thành Kiến Khang, trong miệng hắn kêu A Trấn chính là thiếu niên đứng ở bên cạnh, phía sau còn đi theo bốn năm cái thiếu niên.

Một đám người có tuổi xấp xỉ, tháng chạp trời đông giá rét mỗi người đều mặc một chiếc áo mỏng, đông lạnh đến chóp mũi phiếm hồng, trong miệng không ngừng thở ra khí lạnh.

Vừa rồi bọn họ vẫn luôn đi theo mặt sau đoàn xe của Tạ gia, chờ đối phương vào trong này, cũng không dám vào luôn trong đó, thẳng đến lúc trong rừng không còn có âm thanh phát ra mới đánh bạo tiến vào, đồng thời trì hoãn chút canh giờ, bọn họ cũng đã bị trời lạnh khiến tay chân hầu như mất đi tri giác.

A Trấn đứng ở bên cạnh hắn, thấy đầy đất toàn là thi thể, thi thể người bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, cùng với trên lưng của những con sói con toàn là mũi tên , đôi mắt đen nhánh của hắn cũng không thấy một tia thương hại, nhưng cũng không thấy có chút vui sướиɠ nào, hắn nhấp khẩn môi mỏng, “Kiểm tra từng cái, xem còn người sống hay không.”

Hắc Tam bị đông lạnh đến mức phải di chuyển đi lại xung quanh , “Ta xem đều chết sạch, chúng ta vẫn là thu thập nhanh lên một chút, nhanh trở về .”

“Không kêu các ngươi kiểm tra đám thi thể của bọn sói con, đi xem người đi, nếu là một cái còn chưa chết, chúng ta đều gặp xui xẻo.”

Nếu để một người thoát khỏi trở về thông báo cho Tạ gia, những người hôm nay tới đều phải chết. Nghĩ đến chuyện này, đôi mắt A Trấn trầm trầm, xẹt qua một tia sát ý, riêng cường điệu: “Nhất định phải tìm được thi thể Tạ Lục Lang.”

Trên nền tuyết sột sột soạt soạt, còn rơi xuống tuyết, chậm rãi đem máu tươi che phủ, Tạ Lục Lang cảm giác trên người càng ngày càng nặng, mà trên đùi đau nhức lại có vẻ không quan trọng gì, giờ khắc này, cái gì cũng so ra kém nỗi khϊếp sợ ở trong nội tâm hắn.

.