Chương 2: Đôi oan gia nhỏ (2)

Trầm Mặc Trần vẻ mặt tò mò nhìn về phía căn phòng có tiếng khóc vang lên, suy nghĩ

một

chút, đôi chân

nhỏ

bước từng bước, vui vẻ chạy lại.

Đào Tử vừa mới tỉnh ngủ, lộ ra khuôn mặt

nhỏ

nhắn trắng nõn mềm mại hơi hơi ửng hồng, đôi môi

anh

đào

nhỏ

nhắn

đangoa oa khóc lớn,

trên

đôi lông mi vừa mới mọc ra óng ánh những giọt nước mắt.

Trầm Mặc Trần đứng ở bên cạnh chiếc nôi, cau mày nhìn đứa bé có nhiều nếp nhăn

đang

oa oa khóc, bộ dáng này xấu muốn chết, thực nhàm chán.

Ai ngờ, Trầm Mặc Trần vừa bước tới bên cạnh chiếc nôi, tiếng khóc của Đào Tử lại đột nhiên ngừng lại, mở to đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra, theo khóe mắt nhìn thấy

hắn, sau đó cái miệng bất thình lình há ra,“Khanh khách” cười.

Cười lên, còn xấu hơn khóc.

Trầm Mặc Trần trong lòng lặng lẽ

nói

thầm, vươn tay dùng sức nhéo

một

cái lên khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Đào Tử, muốn chọc cho



khóc, ai biết được

hắn

càng nhéo, Đào Tử càng vui vẻ, tiếng cười “khanh khách” cứ thế vang lên

khôngngừng.

đi

theo phía sau Trầm Mặc Trần là mẹ Đào Tử, ba Đào Tử và Nguyệt Vi, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mẹ Đào Tử

đi

đến trước chiếc nôi, đem Đào Tử bế lên,

đang

định mở miệng

nói

chuyện.

Tầm mắt bị ngăn trở, Đào Tử nhìn

không

thấy Trầm Mặc Trần lại đột nhiên “Oa” lên

một

tiếng, khóc đến tê tâm liệt phế.

Mẹ Đào Tử nhanh chóng ra hiệu cho ba Đào Tử

đi

pha sữa bột, ai ngờ, cho dù sữa bột

đã

được đem đến, Đào Tử vẫn như cũ thương tâm khóc

không

ngừng,

một

chút dấu hiệu ngừng lại cũng

không

có.

Nguyệt Vi lôi kéo Trầm Mặc Trần

đang

đứng ở

một

bên, buồn bực

nói: “Mới vừa rồi còn tốt, như thế nào đột nhiên lại khóc lên?”

Quay đầu nhìn thoáng qua con của mình

nói: “Nếu

không

làm cho Trần Trần chơi đùa với bé

một

chút?”

Trầm Mặc Trần lắc lắc cái đầu,

hắn

mới

không

cần chơi đùa với đứa bé có bộ dạng xấu xí như vậy.

Mẹ Đào Tử có lẽ đối với việc Đào Tử

đang

gào khóc

không

có biện pháp gì,

một

tay giơ lên bình sữa,

một

tay ôm Đào Tử ngồi xổm xuống ở bên cạnh Trầm Mặc Trần,

nhỏ

giọng

nhẹ

nhàng dỗ dành Đào Tử: “Đào Tử bảo bối ngoan ngoan, hôm nay có

anh

trai

nhỏ

đến chơi với con, con phải ngoan

một

chút,

anh

trai

nhỏ

mới

không

chê cười con.”

Đào Tử híp mắt rốt cục lại nhìn thấy Trầm Mặc Trần, lập tức liền ngừng khóc, lại cười đối với Trầm Mặc Trần “khanh khách” lên, từ chiếc mũi

nhỏ

lộ ra

một

cái bong bóng lớn.

Việc này......

Mấy người lớn đứng ở đó ngơ ngác nhìn nhau.

Vẫn là Nguyệt Vi phản ứng lanh lẹ, ngay tức khắc cười ha ha

nói: “Chị xem, hôm nay tôi đến đưa sính lễ là đúng, Đào Tử nhà chị nhìn ra

thật

sự

vừa lòng ông chồng

nhỏ

của bé.”

Trầm Mặc Trần cau mày nhìn Nguyệt Vi nghi hoặc

nói: “Mẹ, ông chồng

nhỏ

là gì?”

“À, nghĩa là

anh

trai

nhỏ.”

“A.”

Cuối cùng tuy rằng mẹ Đào Tử

đã

hết lời từ chối, Nguyệt Vi vẫn kiên trì đưa quà tết cho bọn họ, trước khi

đi

còn cười tủm tỉm nhìn Đào Tử

nói: “Đào Tử, bây giờ mẹ nuôi dẫn chồng con về nhà, ngày mai trở lại chơi với con nha.”

Đào Tử bị ôm ở trong lòng giống như biết được Trầm Mặc Trần phải

đi, lại “Oa”

một

tiếng khóc lên.

Nguyệt Vi rất vui vẻ, vỗ vỗ tay của mẹ Đào Tử

nói: “Đây là duyên phận a, chị xem hai đứa bé nhìn

thật

xứng!”

Trầm Mặc Trần ngẩng đầu nhìn đứa bé vẫn oa oa khóc lớn

không

ngừng, trong đầu thầm

nói

một

câu,“thật

ầm ĩ......”

Ngày hôm sau, Nguyệt Vi giữ đúng lời

nói

dẫn theo Trầm Mặc Trần đến chơi với Đào Tử, theo lời của bà

nói

muốn cho hai đứa trẻ bồi dưỡng cảm tình.

nói

cũng

thật

kỳ lạ, chỉ cần có Trầm Mặc Trần, Đào Tử đều im lặng,

không

khóc cũng

không

nháo còn cười “khanh khách”không

ngừng.