Chương 38: Đào tử phiền não

Bây giờ Đào Tử có chút phiền não nhưng

không

muốn ai biết, nhưng mà bé cũng

không

biết

nói

cùng ai vè chuyện này.

Lên lớp sáu, các bạn nữ bắt đầu dậy

thì,

không

nói

đến chiều cao

thì

vẫn là hình thể, đều có chút biết hóa kì diệu, cũng có

một

số nữ sinh tụm đầu với nhau bí mạt

nhỏ

giọng

nói

cái này cái kia.

Đào Tử

thật

sự

rất mơ hồ nhìn các bạn, đẩy đẩy người Lý Đinh Đình,

nhỏ

giọng hỏi “Cậu, có cái kia à?”

Lý Đình Đình có chút ngượng đỏ mặt, gật đầu,

nhỏ

giọng đáp “Tớ có cũng được mấy tháng rồi, còn cậu?”

Đào Tử lắc đầu, tuy là lúc học tiểu học, sách giáo khoa có

nói

qua chuyện này, nhưng mà

thật

sự

khôngcó nghiệm qua, đơn giản chỉ là

nói

lời suông thôi.

Lý Đình Đình nhưu suy tư nhìn bé, nghĩ nghĩ, an ủi bé

nói

“Có thể là cậu

nhỏ

hơn chúng tớ

một

tuổi

đi, có lẽ sang năm cậu

sẽ

có đấy.”

thật

không, Đào Tử câu hỏi đầy đầu.

Chính là Đào Tử thấy từ sau khi lên lớp sáu, các bạn ấy luôn nhìn mình với ánh mắt nhìn trẻ con, loại ánh mắt này rất giống với ánh mắt ngày thường mà Thẩm Mặc Trần nhìn mình.

Có phải hay

không, nếu bé có cái kia,

thì

sẽ

không

còn là trẻ con nữa?

Lớp sáu, Đào Tử rất chờ mong cái kia

sẽ

đến

đã

nhanh chóng trôi qua.

Đào Tử thi tốt nghiệp tiểu học, thi cử rất là

nhẹ

nhàng, rốt cuộc là có

một

vị đại thần là Thẩm Mặc Trần là gia sư miễn phí, muốn thành tích của Đào Tử kém rất khó a, thuận lợi thi đậu vào sơ trung nơi Thẩm Mặc Trần

đang

học, ba Tô tuyên bố, vì chúc mừng Đào Tử thi tốt nghiệp tiểu học nên nghỉ hè này cả nhà

sẽ

đi

Hải Nam du lịch.

Đào Tử nghe tin, tự nhiên rất là vui mừng, từ

nhỏ



lớn lên cùng sông nước, đến bây giờ còn chưa thấy biển lớn đâu, vì thế liền lôi kéo mẹ nuôi lên phố mua áo tắm.

Thẩm Mặc Trần

thì

nghe tin này cũng

không

có phản ứng gì quá lớn, chỉ nghĩ đến năm trước mình thi tốt nghiệp tiểu học, cách chúc mừng của họ cũng chỉ là chuyển nhà, trong lòng liền có buồn bực chút chút.

Thẩm Mặc Trần mười bốn tuổi, vóc dáng lại cao

không

ít, giọng

nói

đã

thôi dễ nghe, bắt đầu từ từ trở nên trầm thấp, khuôn mặt tròn tròn thuở bé dần dần có hình dáng



ràng,

một

đôi lông mày

anh

tuấn, đôi mắt thâm túy dần bắt đầu lộ ra ánh sáng thanh xuân thiếu nên nên có.

Đào Tử ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc Trần bên cạnh, trong lòng có chút chua xót

không

nên lời, vì cái gì mà cậu ấy giống như

đã

trưởng thành, mà chình mình vẫn là bộ dáng con nít, nhìn mình còn

khôngđứng đến vai cậu, nghĩ lại mấy bạn học chung lớp năm nay đột nhiên cao lên, Đào Tử

thì

bất tri bất giác, rơi lại phía sau.

“Đào Tử” Giọng

nói

trầm thấp của Thẩm Mặc Trần vang lên bên tai bé.



tự hỏi hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, Thẩm Mặc Trần

đang

đứng phía trước

không

xa, cau mày nhìn mình, là tự khi nào, giọng

nói

cậu ấy

đã

không

còn trong trẻo trẻ con giống mình?

Đào Tử chạy nhanh đến bên cạnh cậu,

đang

chuẩn bị mở miệng

nói

chuyện,

thì

cậu

đã

duỗi

một

bàn tay qua, nắm lấy tay nho

nhỏ

mềm mại đầy thịt của bé.

“Theo sát

anh, đừng

đi

lạc.” Cậu tùy tiện hờ hững dặn dò.

Đào Tử cuối đầu nhìn tay cậu

đang

chặt chẽ bao trọn tay mình.