Chương 5: Đôi oan gia nhỏ (5)

“Đào Tử, con ngồi ở trong sân làm gì vậy?” Mẹ Đào Tử để xe dựa vào tường sân, sau đó

đi

về phía



nắm lấy bàn tay bénhỏ

trắng noãn, dắt

đi

vào nhà.

“Mẹ, con cũng muốn

đi

nhà trẻ.” Đào Tử nâng khuôn mặt tròn trịa mềm mềm lên, nghiêm túc nhìn bà.

“Con?” Mẹ Đào Tử

không

khỏi bật cười, “Con chỉ mới hai tuổi, quá

nhỏ, nhà trẻ

sẽ

không

nhận con.”

“Mặc kệ, con muốn

đi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì chồng cũng

đi, con muốn cùng

một

chỗ với chồng.” Đôi mắt to tròn mộng nước của Đào Tử léo lên vẻ kiên định, vẻ mặt mẹ

không

thể

không

đồng ý nhìn mẹ của mình.

Mẹ Đào Tử lại

một

lần có cảm giác con

gái

lớn

không

giữ được.

Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ Đào Tử bàn bạc với ba Đào Tử, vẫn cảm thấy tuổi của Đào Tử quá

nhỏ, nếu

đi

nhà trẻ

sẽ

không

thể tự chăm sóc cho mình được, chờ thêm

một

năm nữa rồi hẵn

nói.

Nhưng là Đào Tử chết sống

không

chịu, thấy bọn họ

không

đồng ý, lại bắt đầu “Oa oa” khóc to lên.

Lần này khóc, quả thực là kinh thiên động địa quỷ thần khϊếp sợ.

Làm cho hàng xóm xung quanh đều chạy đến vây xem, còn tưởng rằng hai vợ chồng bọn họ ngược đãi Đào Tử.

Vợ chồng Nguyệt Vi nghe thấy tiếng khóc, cũng mau chóng chạy đến nhà Đào Tử, vốn định khuyên ngăn,

không

nghĩ đến khi nghe xong nguyên nhân lại

không

thể

không

cười khổ.

Giáo sư Trầm sờ sờ đầu, suy tư nửa ngày, rốt cục cũng đưa ra

một

phương án giải quyết: “Hiệu trưởng nhà trẻ đó tôi có quen, chờ ngày mai

đi

làm, đến hỏi thử, xem có thể hay

không

dựa vào quan hệ, nghĩ biện pháp cho Đào Tử đến học.”

Được

sự

bảo đảm của giáo sư Trầm, Đào Tử rốt cục ngừng khóc, với tay lấy khăn mặt lau nước mắt,

đi

đến bàn cơm bưng chén cơm lên

đang

chuẩn bị ăn cơm chiều, đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn ông hỏi: “Cha nuôi,

không

cho cha lừa gạt trẻ con a.”

Giáo sư Trầm dở khóc dở cười, liên tục thề: “Lừa ai cũng

không

dám lừa con dâu tương lai.”

Ngày hôm sau, lúc giáo sư Trầm

đi

làm, Đào Tử cố ý dậy

thật

sớm, ra sân, đứng ở trước cửa nhà của Trầm Mặc Trần, vẻ mặt mong đợi nhìn giáo sư Trầm dắt chiếc xe đạp ra ngoài, cũng

không

nói

một

câu nào.

Giáo sư Trầm bị



nhìn chằm chằm như vậy

thật

không

có biện pháp, chỉ còn cách xoay người ngồi xổm xuống trước mặt

côcam đoan

nói: “Cha nuôi nhất định

sẽ

đem hết khả năng của mình để con được

đi

nhà trẻ.”

Được

sự

bảo đảm của ông, Đào Tử vô cùng vui vẻ tránh qua

một

bên,

không

đứng cản đường nữa.

không

cần

nói, hiệu trưởng nhà trẻ đó vốn

không

đồng ý, dù sao đứa

nhỏ

hai tuổi còn quá

nhỏ, muốn đến nhà trẻ của bọn họ, thấp nhất cũng phải ba tuổi, nhưng là giáo sư Trầm lại dựa vào cái lưỡi dài ba tấc

không

xương của mình, dùng hết logic, cuối cùng lấy danh nghĩa là con dâu của mình đến áp chế hiệu trưởng,lúc này hiệu trưởng mới miễn cưỡng đồng ý cho Đào Tử vào lớp

nhỏ

nhất.

Lúc đó, Trầm Mặc Trần

đang

ở trong lớp hết sức chuyên chú cầm bút vẽ vẽ,

hắn

không

thích cùng những đứa trẻ khác

nóichuyện, cũng

không

thích ca hát nhảy múa với



giáo,

không

thích

nói

chuyện,

không

thích cười, làm cho



giáo hoài nghi đứa trẻ này có phải bị chứng tự bế hay

không.

Nhưng mà, may mắn, khi Đào Tử đến, cuối cùng làm cho



giáo của Trầm Mặc Trần cảm thấy, đứa

nhỏ

này vẫn là

một

đứa trẻ bình thương cũng có vui có buồn.

Ngày đầu tiên Đào Tử đến nhà trẻ, liền trực tiếp chạy đến lớp học của Trầm Mặc Trần.