Chương 7: Đôi oan gia nhỏ (7)

Nếu các bé

gái

trong lớp biết những câu mà Trầm Mặc Trần

nói

với Đào Tử, nhiều nhất chính là: “Ăn ớt xanh giùm

anh

đi.” Hoặc là “Ăn cà rốt giùm

anh

đi.” Nếu biết, phỏng chừng cũng

sẽ

không

tức giận đến như vậy.

Đúng vậy, các bé

gái

trong lớp học của Trầm Mặc Trần, phẫn nộ rồi.

Cho nên

nói, người phụ nữ vô luận bao nhiêu tuổi, ghen đúng là thiên tính.

Cho nên thừa dịp Trầm Mặc Trần

đi

WC,

một

nhóm bé

gái

vây quanh Đào Tử, mỗi người đều cao hơn Đào Tử gần

một

cái đầu,

trên

mặt các bé đều

hiện

lên vẻ căm tức, nhìn Đào Tử

nói: “Mày cách Trầm Mặc Trần xa

một

chút!”

“Tại sao?” Đào Tử ngang ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ.

“Mày là cái gì mà suốt ngày cứ quấn quít lấy cậu ấy.”

“anh

ấy là chồng của em......” Đào Tử kiêu ngạo mà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn các bé

gái

ở xung quanh

một

cái, sau đó lạikhông

để ý đến bọn họ nữa, tiếp tục cầm màu nước của Trầm Mặc Trần vẽ vẽ lên giấy.

“Mày biết chồng là cái gì sao?”

một

đám bạn

nhỏ

với tiếng

nói

trẻ con, tụ tập cùng

một

chỗ thảo luận vấn đề này.

“Em đương nhiên là biết, chính là

không

nói

cho các chị.”

không

thể

không

nói, bạn

nhỏ

Đào Tử từ lúc còn

nhỏ,

đã

thể

hiệnkhí thế của vợ chính.

“Hừ, mày chính là

không

biết nên mới

nói

thế.”

không

biết là bé

gái

nào ra tay đẩy Đào Tử trước, sau đó lại có rất nhiều cách tay

nhỏ

bé mũm mĩm đưa ra, cậu

một

lần tớ

một

lần cứ thể đẩy Đào Tử.

Đáng thương bạn học Đào Tử của chúng ta có thân hình

nhỏ

bé bị bọn họ vây quanh, căn bản ngay cả thân hình cũng

khôngai nhìn thấy, chỉ có thể ngã về phía đông

một

chút, nghiêng về phía tây

một

chút, rất nhanh ngay cả đứng cũng đứng

khôngvững.

“Mấy người

đang

làm cái gì?”

Đám bé

gái

vây quanh, nghe được thanh

âm

liền quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Trầm Mặc Trần luôn luôn

không

thích

nóichuyện

đang

đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Trong nháy mắt, khí thế của mọi người đều giảm xuống.

“Ô ô......” Đào Tử nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trầm Mặc Trần vẻ mặt hung dữ

đang

đứng ở trước mặt, tội nghiệp nhìn

hắn.

Mái tóc của



đã

rối bời, quần áo lại nhăn nhún lại, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn mềm mại

nhỏ

nhắn,

một

đôi mắt mộng nước to tròn, vô cùng có bộ dáng của người bị hại.

Trầm Mặc Trần nhíu mày,

đi

đến trước mặt

cô, lôi kéo tay

cô, vẻ mặt hung ác nhìn nhóm bé

gái

ở xung quanh

nói: “Về sau ai dám khi dễ em ấy, tôi

sẽ

không

để ý đến người đó.”

không

thể

không

nói, lời uy hϊếp lúc đó đối với đám

nhỏ, hồn nhiên đáng

yêu

kia rất có hiệu quả, nhóm bé

gái

kia khi nghe thấy Trầm Mặc Trần

sẽ

không

để ý đến bọn họ, đều nhanh chóng lập tức giải tán, sợ nếu ở lại lâu quá,

sẽ

bị Trầm Mặc Trần nhớ kỹ, về sau

sẽ

đối đãi với chính mình như

không

khí.

Bất quá bọn họ cũng suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ các bé

gái

có khi dễ Đào Tử hay

không, Trầm Mặc Trần cũng

sẽ

không

để ý đến bọn họ.

Quay đầu nhìn thoáng qua mái tóc lộn xộn của Đào Tử, Trầm Mặc Trần

đi

về phía sau của

cô, ra lệnh cho

cô: “Ngồi xuống.”

Đào Tử ngoan ngoãn ngồi ở

trên

ghế.

Trầm Mặc Trần xít lại gần,

thật

cẩn thận đem những lọng tóc rối của



từng bước

nhẹ

nhàng gỡ ra, hôm nay mẹ Đào Tử cột mái tóc của Đào Tử giống như các bé

gái

ở Tân Cương, thô sơ giản lược.

Đào Tử cũng

không

nói

gì, cười tủm tỉm ngồi ở

trên

ghế, hưởng thụ

sự

chủ động khó có được của Trầm Mặc Trần.

Ngày hôm sau, Đào Tử lập tức biến thành bạn

nhỏ

được toàn bộ lớp mầm hoan nghênh nhất.

Đây là chỗ đơn giản trong tư duy của trẻ em.

Nếu Trầm Mặc Trần

nói

ai khi dễ



thì

sẽ

không

để ý đến người đó, vậy ngược lại

không

phải là ai đối với



tốt,

thì

sẽ

để ý đến người đó sao?