Chương 7

Ta còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đột nhiên buông tay, lại ném ta một cái, đau như chết.

Hắn coi thường ta:

"Chỉ có chút mưu kế trong bụng ngươi, còn cùng bổn vương chơi đùa, nực cười.”

Sau đó hắn sải bước chân dài, chắp tay sau lưng, bộ dạng đắc ý rời đi.

Ta vẫn cho rằng, Châu Dung Hiển ghét tôi.

Cho đến ngày đó, Châu Đình Ngô bởi vì Từ Nguyệt quên sinh thần của ta, để cho ta một mình ở trên núi Bạch Mã đợi đến hoàng hôn.

Ta tức giận đến phát khóc.

Nửa đường gặp Châu Dung Hiển cưỡi ngựa đi ngang qua, hắn lại sỉ vả ta:

"Nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa.”

Ta trợn trắng mắt không để ý tới hắn.

Hắn đưa tay kéo ta lên lưng ngựa, roi ngựa vung lên, đón gió ôn nhu, một đường chạy như điên lêи đỉиɦ núi, nhìn mặt trời lặn ta thích nhất.

Ta sợ tới mức kêu to:

"Hoàng thúc chậm một chút...”

Hắn ở bên tai ta cười:

"Kêu thật ngọt, gọi thêm hai tiếng hoàng thúc, hoàng thúc mang ngươi bỏ trốn.”

…….

Ta ngủ mê man, nửa mê nửa tỉnh, có người ngồi bên giường ta.

Hắn nắm lấy tay ta, mười ngón tay đan vào nhau.

Là Châu Đình Ngô.

Hắn uống rượu, mang theo vẻ say phảng phất chút lạnh lùng.

Hôm đó, hắn suýt bóp cổ ta..

Hắn cắn răng hỏi ta:

"Thẩm Hàm Ngọc, vì cái gì mà nàng không cầu xin tha thứ?"

Ta nhắm mắt lại, hai tay gắt gao nắm chặt tay, chính là không chịu cúi đầu với hắn.

Lúc sắp nghẹt thở, Châu Đình Ngô mới buông tay.

Đáy mắt hắn cất giấu khổ sở, mắng ta:

"Thẩm Hàm Ngọc, làm sao nàng dám trong lòng chứa người khác, còn tới trêu chọc trẫm?"

“Nàng thật sự là bẩn thỉu.”

Ta quá ghê tởm.

Cho nên, hắn muốn cưới cô nương sạch sẽ đơn thuần như Từ Nguyệt làm hoàng hậu của hắn.

Thái hậu khẳng định cao hứng muốn chết, bà ấy vẫn không thích ta, luôn phản đối Châu Đình Ngô phong ta làm hậu.

Hiện giờ, cuối cùng cũng theo tâm ý của bà ấy.

Mộng Trúc bênh vực kẻ yếu như ta.

Trước kia, Thái hậu chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ trong hậu cung, vận khí tốt, nuôi ra một đứa con trai như Châu Đình Ngô.

Thái hậu xuất thân thấp kém, nếu không phải cha ta hết sức ủng hộ, làm gì có được ngày tháng tốt đẹp cho bà ấy và Châu Đình Ngô.

Hôm nay ngôi vị hoàng đế đã ngồi vững vàng, liền trở mặt không nhận người.

Nếu để cho cha ta biết, nữ nhi bảo bối của ông ấy bị người khi dễ như vậy, nhất định phải đau lòng.

Ai, ta nhớ cha ta, nghĩ đến lợi hại.

Tin tức Châu Đình Ngô muốn phong Từ Nguyệt làm hậu, rất nhanh lan truyền khắp kinh thành.

Ta cho rằng Từ Nguyệt sẽ không nhịn được tới tìm ta diễu võ dương oai, nào ngờ, nàng ta lại yên tĩnh hơn trước không ít.

Chương 7

Thấy ta cũng cười híp mắt, cười đến da đầu ta tê dại.

Ngày đó, nàng ta đi theo ma ma bên cạnh thái hậu tới mời ta.

Nói là cha ta hồi kinh, trước mắt đang ở cửa cung, thái hậu khai ân, bảo ta đi gặp hắn một lần.

Từ Nguyệt cười lạnh:

"Nương nương nhanh lên đi, chậm rồi, sẽ không gặp lại nữa”.

Lời này của nàng ta nói đến âm dương quái khí, thập phần không may mắn.

Ta nhíu mày, đột nhiên nhớ tới, trước khi phụ thân đi biên quan, lưu lại cho ta một tấm bùa bình an.

Ông nói, nếu ta chịu ủy khuất, hoặc nếu nhớ ông, thì tìm người đưa lá bùa ấy cho ông.

Ông ấy nhất định sẽ quay lại thăm ta.

Ông ấy nhất định sẽ cho ta chỗ dựa.

Ta hoang mang rối loạn, tìm ra một cái hộp có khóa, mở ra nhìn, tấm bùa bình an kia lại không thấy đâu.

Ta rùng mình.

Điên cuồng chạy về phía cửa cung.

Xa xa, ta thấy cha ta mặc thường phục, phong trần mệt mỏi xoay người xuống ngựa.

Cô đơn chiếc bóng, mặc cho người ta xâu xé.

Châu Đình Ngô và Thái hậu đứng trên lầu cao, dựa vào lan can nhìn xuống ông

Ta lớn tiếng hét lên:

"Phụ thân mau chạy đi, đi mau! Là đám người đó lừa người trở về.”

Nhưng phụ thân không nghe thấy.

Hắn nhìn thấy ta, còn ngốc ha hả cười cười, bộ dáng có chút tuỳ hứng, cũng so với lúc đi càng tang thương hơn.

Phụ thân, phụ thân, đừng tới đây.

Ta nén nước mắt, đem tất cả khí lực dồn ở trên chân mà chạy. Ta chỉ hy vọng mình chạy nhanh một chút, nhanh hơn một chút.

Nhưng Bồ Tát à, ngay cả cơ hội ấy ngài cũng không cho ta.

Ta vấp ngã và ngã mạnh xuống đất.

Phụ thân sốt ruột chạy về phía ta.

Ông lo lắng viên minh châu của ông bị ngã đau.

Ông muốn đỡ ta đứng lên, ôm ta một cái, nói cho ta biết thời gian còn dài, về sau cũng không phải không gặp được, gấp cái gì.

Cho nên, mũi tên kia từ sau lưng ông, bắn xuyên qua trái tim ông ấy mà ông ấy còn đang cười với ta.

Phụ thân, còn nhiều thời gian.

Nhưng mà, con gái sẽ không bao giờ gặp lại người nữa, có phải hay không?

Ta ôm lấy phụ thân, ông ấy phun một ngụm lại một ngụm máu. Mặc cho ta điên cuồng lau mặt cho ông ấy, nhưng lau thế nào cũng không sạch.

Châu Đình Ngô từ trên đài cao đi xuống, ta xông đến quỳ dưới chân hắn, van xin hắn cho thái y tới cứu phụ thân ta.

Nếu như hắn lo sợ phụ thân ta lấy công cao át chủ, ta sẽ để phụ thân từ quan về quê.

Nếu như hắn ái ngại trên ông ấy nắm nhược điểm được lúc hắn còn khốn khổ, không có việc gì, thật sự không có việc gì. Cả đời phụ thân vốn trung quân ái quốc, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn phản bội hắn.