Chương 17: Hai năm trước: Thù hận tột cùng

Sự hận thù làm Hàn Phong xé rách cuốn Nhật ký của Hàn Thu, trong suốt bao nhiêu năm qua em đã sống trong sự đau khổ chỉ để bảo vệ hắn. Hắn không thể nào giữ nổi bình tĩnh được nữa, hắn phải đi tìm Thạch Vương, hắn phải đi tìm ông ta và phải gϊếŧ chết ông ta để trả thù cho em trai.Hắn chảy những giọt nước mắt tự nhủ đây là những giọt nước mắt yếu đuối cuối cùng: “ Thạch Anh xin lỗi em tình duyên của chúng ta kết thúc từ đây. Hàn Thu chờ anh anh sẽ báo thù cho em”

Hắn chạy đến phòng làm việc của Thạch Vương mở ra đi theo hướng dẫn như trong cuốn Nhật ký của Hàn Thu kéo cuốn sách trong góc trên giá sách ra.

Ầm ầm ầm… tiếng giá sách tách đôi bên trong là cánh cửa màu đỏ máu, Hàn Phong chậm rãi tiến lại gần đẩy cánh cửa căn phòng ra. Đúng y như những gì Hàn Thu viết bên trong là phòng làm việc bí mật xung quanh tối đen trong phòng có một cái bàn làm việc và bộ hồ sơ giấy tờ bên cạnh là đèn cày nhỏ ngoài ra còn có một chiếc giường và một chiếc đèn ngủ, anh nhận ra ắt hẳn chiếc giường này là nơi em bị cưỡиɠ ɧϊếp rất nhiều lần.

Anh ôm ngực kìm nén tức giận và sự buồn nôn, chạy ngay ra bàn làm việc tìm bộ hồ sơ quan trọng của ông ta. Anh có ý định sẽ bán thông tin cơ mật quan trọng cho công ty đối thủ của hắn.

“Không có cái gì ở đó đâu” người đàn ông phía sau lên tiếng

Hàn Phong giật mình quay đầu lại. Là Thạch Vương ông ta phát hiện từ lúc nào, chẳng lẽ ông ta theo dõi mình ngay từ lúc đầu.

“Ông ở đây từ lúc nào” Hàn Phong chảy mồ hôi

“Ngay từ đầu. Thật ko ngờ Hàn Thu chết rồi mà còn có thể khiến ta dè chừng như vậy. Biết vậy ngay từ đầu ta nên gϊếŧ hắn sớm hơn rồi.haizz….” Ông ta lắc đầu thở dài.

“ Quân gϊếŧ người sao ông lại hại gia đình tôi. Em trai tôi còn đang mang thai con ông nữa chứ. Sao ông lại tự tay gϊếŧ chết con mình vậy hả” Hàn Phong gào thét tay hắn nắm chặt lại chảy cả máu.

“Đơn giản đó gia tộc họ Thạch không cho phép có con ngoài giá thú ảnh hưởng tới dòng chính rồi. Và đặc biệt mang dòng máu dơ bẩn của Hàn gia.” Thạch Vương thản nhiên nói.

P/s: Con của chính thất là dòng máu cao quý được Thạch gia bao đời nay lựa chọn kĩ càng nên được ưu tiên hàng đầu. Tổ tiên Thạch gia quy định gia chủ ko được phép có con ngoài giá thú vì nó ảnh hưởng tới quyền lợi cho con chính thất từ quyền thừa kế tới địa vị. Bởi họ quan niệm rằng con của vợ lẽ hay con ngoài giá thú đều mang dòng máu dơ bẩn của người mẹ ảnh hưởng xấu tới Thạch gia. Nên hễ có đứa trẻ nào của gia chủ không phải do chính thất sinh đều phải bị gϊếŧ không sẽ ảnh hưởng tới dòng máu gia tộc. Trừ trường hợp chính thất không có con thì gia chủ mới được phép mang con giá thú về với điều kiện chính thất đồng ý nuôi cho đến khi người thừa kế chính thức ra đời ( đời 3).

Thật kinh tởm, sao ông không đi chết đi”Hàn Phong chạy lao ra định đấm vào mặt ông ta nhưng chưa kịp làm gì đã bị vệ sĩ bên cạnh chặn lại đấm vào bụng và đá vào chân khiến hắn khuỵu xuống.

“ Mày có biết tại sao bố mẹ mày tao lại gϊếŧ không” ánh mắt ông ta trở nên sắc lạnh tay cầm gậy cộp xuống đất gằn giọng nói “Là do Hàn gia bọn mày muốn ngang hàng Thạch gia bọn tao vì để Hàn gia bọn mày biết địa vị của mình ở đâu nên tao đã diệt sạch tất cả người trong gia tộc của mày”. Hàn Phong mặt mày tím bầm đầu chảy máu nhưng vẫn vùng vẫy “ vậy tại sao ông không gϊếŧ hai anh em tôi”.

Thạch Vương cười nhếch mép tàn ác “Để cho hai bọn mày sống là một trong kế hoạch của tao. Tao đóng vai trò ân nhân của bọn mày để bọn mày tự nguyện phục vụ và làm việc cho chính kẻ thù đã sát hại gia đình mình . Nhiều lúc tao cũng tự hỏi không biết nếu bọn mày biết được sự thật sẽ có gương mặt biểu cảm gì . Quả nhiên giấy không gói được lửa nên hết thằng em đến thằng anh khiến tao được xem màn trình diễn đầy mãn nhãn”. Nói xong ông ta cười phá lên rồi nhìn thẳng vào mắt Hàn Phong” Hàn Thu không còn nữa thôi thì mày đi cùng đi ha”. Cạch… tiếng súng lên nòng chuẩn bị ngắm bắn. Thạch Vương cười vui vẻ nói:” Vĩnh biệt nhé chào hỏi em trai mày hộ tao ở Thế giới bên kia”

“Thạch Vương….”Hàn Phong tuyệt vọng gào thét, đôi mắt vẫn lườm đầy tơ máu như muôn trọc thủng đôi mắt Thạch Vương.

Bằng…bằng…