Chương 10: Thư đồng

Con nối dõi của Thái An đế khá ít ỏi, chỉ có hai hoàng tử là còn sống, trong đó một người là Thái tử, người còn lại là Tứ hoàng tử Ngụy Vương.

Thái tử là con của tiên hoàng hậu, với thân phận trưởng tử nên đương nhiên địa vị của hắn là không thể dao động.

Mặc dù mẫu thân của Ngụy Vương hiện tại đang giữ chức vụ quý phi, nhưng lại có xuất thân là cung nữ, đi đến được ngày hôm nay chẳng qua cũng là mẫu bằng tử quý. Về phần bản thân Ngụy Vương, Hoàng thượng đối với hắn ít sủng ái hơn Thái tử.

Ôn Hảo hoàn hồn lại sau nổi kinh hoàng tột độ, lại bất giác ngoài ý muốn.

Dù phụ thân có không thích nàng đến mức nào thì nàng cũng là nhi nữ của ông ta, khiến cho ông ta đường đường là một thị lang lại có thể mang nhi nữ tặng cho người khác để mua vui, thân phận người đó chắc chắn không nhỏ.

Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đều đã qua đời, mẫu thân thì thần trí điên loạn, nàng lại là một người câm, đừng nói đến nhà người ta có môn đăng hộ đối hay không, cho dù địa vị kém hơn Ôn gia hai bậc cũng không dễ dàng gì, cho dù xuất giá với người có địa vị thấp thì đối với người cha không hề nghĩ đến hạnh phúc cả đời của nhi nữ mình cũng chẳng ích gì nhưng chẳng thà giữ nàng lại nhà, cho ăn ít hơn một phần cũng được.

Nàng cứ như thế mà sống như một âm hồn cô độc trong Ôn gia mà thôi, có thể lọt vào mắt xanh của Thái tử để đổi lấy sự coi trọng của thái tử đối với phụ thân, phụ thân nàng sao lại không động tâm cho được.

Suy cho cùng thì ông ta cũng chính là người đẩy thê tử kết tóc xe tơ hơn hai mươi năm của mình vào chổ chết.

Thái tử... một trong những kẻ nàng câm hận nhất, còn có Thái tử.

Không phải địa vị Thái tử bấp bênh, mà là trong mắt tất cả mọi người thì người kế vị hoàng đế tiếp theo nhất định sẽ là hắn ta.

Đây quả thực là một ngọn núi lớn khó lòng lay chuyển được.

Ôn Hảo rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm hai bàn tay nhỏ trắng trẻo của mình.

“A Hảo, có phải con thấy không thoải mái không?”

Nhìn thấy sắc mặt của nhi nữ có chút nhợt nhạt, Lâm thị lo lắng hỏi.

Ôn Hảo cong môi.

“Không có ạ, mẫu thân chọn xong chưa?”

Lâm thị chỉ tay vào hàng trang sức rực rỡ ở trên bàn.

“Gói tất cả thứ này lại đi.”

Nét mặt nữ chưởng quầy vô cùng hâm hở.

“Được, ta sẽ lập tức cho người mang hết đến phủ cho phu nhân.”

“Mấy thứ này cũng không nhiều lắm, để ta trực tiếp mang về cũng được.”

Động tác của nữ chưởng quầy lưu loát đem trang sức gói lại kỹ lưỡng, sau đó tự mình bê mấy cái hộp gỗ ra xe ngựa cho Lâm thị.

“Lâm phu nhân, chờ có những mẫu mới, chúng ta nhất định sẽ đưa đến phủ cho phu nhân chọn trước.”

“Không cần, ta đến dạo cho đỡ nhàm chán.”

Lâm thị bước lên xe ngựa, đem cái hộp gỗ hoa lê đưa cho Ôn Hảo.

“A Hảo nhìn xem con có thích hay không?”

Ôn Hảo nhận lấy rồi trực tiếp mở ra, suýt nữa bị thứ ánh sáng lấp lánh rực rỡ bên trong làm cho hoa mắt.

Nghĩ đến kiếp trước trên đường trốn chạy gặp biết bao nhiêu khó khăn gian khổ, khóe mắt Ôn Hảo nheo lại.

Đừng nói đến một hộp châu báu tinh xảo tuyệt đẹp, cho dù chỉ là một hộp gỗ giản dị tự nhiên chứa ngân lượng thì nàng cũng thích.

“Nữ nhi thích lắm ạ”

Ôn Hảo nghiêm túc gật đầu.

“Mắt nhìn của mẫu thân thật sự không tồi.”

Lâm thị cong môi tự hào, vỗ vỗ vào một chiếc hộp khác kích thước không lớn hơn là bao.

“Cái này là chọn cho đại tỷ của con.”

Rõ ràng tâm tình của bà ấy đang rất vui vẻ, mà lý do khiến bà ấy hạnh phúc đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn: Tặng hết những thứ mình thích cho nhi nữ của mình.

Mẫu thân chính là vô lo vô nghĩ như vậy đấy, toàn tâm toàn ý yêu kính phụ mẫu, nhưng lại bị phu quân của mình tính kế, chà đạp.

Ôn Hảo ôm lấy cánh tay Lâm thị, tựa đầu vào vai bà ấy.

“Mẫu thân, nhất định đại tỷ cũng sẽ rất thích.”

Lâm thị cong môi mỉm cười, cảm thấy lòng đầy mỹ mãn.

“Cảm tạ ông trời khiến cho A Hảo của chúng ta có thể nói chuyện, mẫu thân nguyện giảm thọ mười năm...”

Ôn Hảo vội ngắt lời Lâm thị.

“Mẫu thân, người không được nói như vậy. Nếu thực sự như vậy thì nhi nữ thà là một người câm.”

“Nha đầu ngốc...”

Lâm thị nghẹn ngào, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Về đến Ôn phủ, Ôn Hảo ôm hộp gỗ nói.

“Mẫu thân, con về Lạc Anh Cư trước nhé.”

“Trở về nghỉ ngơi đi, cứ đưa hộp trang sức cho Bảo Châu bê, nặng đấy.”

“Không cần ạ, mẫu thân tặng cho con, con muốn tự mình bê.”

Ôn Hảo cáo biệt Lâm thị, không nhanh không chậm hướng về phía Lạc Anh Cư mà đi, còn chưa đi được hai bước đã gặp quản gia Ôn Bình.

Ôn Bình vội vội vàng vàng, không biết là do quá sốt ruột hay là như thế nào mà suýt thì va vào người Ôn Hảo.

Ôn Hảo giật mình buông tay, hộp gỗ lập tức rơi xuống đất.

Chiếc hộp vốn đầy ấp bây giờ rơi xuống đất, trang sức bị văng ra ngoài, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Ôn Bình nhìn vàng bạc châu báu rơi đầy đất thì trừng to hai mắt.

Tỳ nữ Bảo Châu tức giận mắng.

“Quản gia, ông đi đứng không mang mắt theo à, va phải tiểu thư ông gánh nổi tội không?”

Ôn Bình giật mình hoàn hồn, ngay lập tức khom người trước mặt Ôn Hảo.

“Là lão nô không nhìn đường, lão nô xin nhị tiểu thư tha tội.”

Ôn Hảo làm như không thấy châu báu đang rơi đầy đất, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Ôn Bình.

“Quản gia Ôn, ông có việc gì gấp sao?”

“Có chút việc cần xử lý...”

Ôn Bình cúi đầu, tầm mắt không chủ ý mà bất giác bị những thú châu báu kia thu hút.

“Vậy quản gia Ôn mau đi đi.”

Ngữ khí của Ôn Hảo không chút gợn sóng, không nghe ra vui giận.

“Nhị tiểu thư độ lượng, đa tạ nhị tiểu thư đã không trách tội.”

Ôn Bình cúi đầu thật sâu, chấp tay hành lễ.

Ôn Hảo nhìn chằm chằm theo bóng lưng vội vã rời đi của Ôn Bình, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.

Ôn Bình đó chính là thư đồng đã đứng ra làm chứng cho phụ thân.

Thoắt cái đã hơn hai mươi năm, tiểu thư đồng đã biến thành đại quản gia, cũng là một nhân vật có máu mặt trong Ôn phủ.

Hôm nay ông ta vội vàng như thế, chắc chắn là đang đến sòng bạc.

Bảo Châu nhặt mấy món trang sức lên, nhẹ nhàng thở ra.

“Tiểu thư, may là không có bị hỏng.”

Ôn Hảo gật đầu.

“Vậy thì tốt, về Lạc Anh Cư trước đã.”

Hộp là nàng cố ý buông tay, chính là để kí©h thí©ɧ lòng tham của Ôn Bình. Xem thử Ôn Bình phản ứng thế nào, kết quả cũng không tồi.

Quay về Lạc Anh Cư, Ôn Hảo một khắc cũng không nghỉ ngơi, thay đổi y phục rồi lại đưa theo Bảo Châu đi ra ngoài.

Chủ tớ hai người không dùng xe ngựa của Ôn phủ, là thuê một cỗ xe ngoài.

“Đi đến phố Thiên Kim”

Phố Thiên Kim là nơi tập trung nhiều sòng bạc lớn nhất kinh thành, mỗi ngày khách đánh bạc ra vào không dứt, cũng là nơi dễ sinh ra nhiễu loạn nhất.

Lúc này có một thiếu niên đang bị một đám người chặn ở chân tường, đang gào khóc xin tha.

Những người ra vào sòng bạc thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn về hướng này, đủ để cho thấy mấy chuyện như vầy rất thường xuyên xảy ra.

“Vân thiếu, ngươi nói xem ta nên chặt ngón tay út bên phải hay là bên trái của ngươi đây?”

Vẻ mặt của thiếu niên hoảng sợ tột độ, nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Đừng...đừng chặt tay ta, phụ thân ta sẽ mang tiền đến ngay thôi...”

“Vậy sao còn chưa đến?”

“Rất nhanh...rất nhanh thôi...”

“Lần trước phụ thân ngươi mang tiền đến đã nói sau này sẽ không quan tâm đến ngươi nữa.”

“Phụ thân ta nhất định sẽ quản mà, ông ấy chỉ có một nhi tử là ta thôi, các ngươi tin ta đi...”

Thiếu niên tiếp tục gào khóc.

Có một tên ghé đầu vào tai tên cầm đầu nói một câu, sau đó cả hai đưa mắt nhìn về một hướng, tên cầm đầu cười lạnh nói.

“Chặt ngón tay hắn xuống.”

Nhận được lệnh, một tên trong bọn túm lấy bàn tay trái của thiếu niên kia ấn vào tường, giơ một con dao phay lên.

“Dừng tay!”

Từ xa xa Ôn Bình chạy như bay đến, cao giọng quát một tiếng.

“Ôi, Ôn lão gia đến kịp rồi, ngón tay của lệnh lang vẫn còn này.”

“Phụ thân, mau cứu con với!”

“Các ngươi...quả là vô pháp vô thiên!”

Cả người Ôn Bình run lẩy bẩy, một phần tức giận vì đứa con nghịch tử này, một phần vì hành vi của những kẻ bất lương này.

“Ôn lão gia nói như thế là không đúng rồi, thiếu nợ thì phải trả, đây là đạo nghĩa bất di bất dịch, nếu không tin thì chúng ta có thể đến quan phủ hỏi thử xem.”

Ôn Bình tức giận đến mức mặt mũi tái xanh, ông ta hiểu rõ nếu hôm nay không trả tiền thì không có cách nào thoát thân được.

Tuy ông ta là quản gia của thị lang phủ, nhưng có thể mở được sòng bạc lớn ở kinh thành và tồn tại được đến bây giờ cũng không phải đơn giản, nếu thật sự gây náo động lớn thì lão gia chắc chắn sẽ trách tội ông ta.

“Bao nhiêu tiền?”

Tên kia giơ một ngón tay.

“Một trăm lượng”

Ôn Bình đau lòng đến run rẩy, lấy túi tiền ra.

Một trăm lượng đối với ông ta không phải chuyện lớn, nhưng với một đứa con trai phá gia chi tử như vậy thì cho dù tường có dầy đến mấy cũng có ngày bị khoét rỗng hết, bây giờ đừng nói là một trăm lượng, đến một lượng bạc cũng không đào ra.

Tên kia cười lạnh một tiếng.

“Ôn lão gia nói đùa sao, một ngàn lượng, thiếu một đồng ta cũng sẽ chặt ngón tay của lệnh lang.”