Chương 17: Ăn vạ

Người có mối quan hệ với phủ Tĩnh Vương, mà lại không giống với kiếp trước, trong lòng của Ôn Hảo không khỏi nghĩ đến một người: Tĩnh vương thế tử, Kỳ Thước.

Một nhà phủ Tĩnh Vương dọn đến sát vách phủ Tướng quân từ tám năm trước.

Khi đó Ôn Hảo tám tuổi, Kỳ Thước mười một tuổi.

Ở trong ấn tượng của Ôn Hảo thì vị thế tử mà nàng quen biết lúc bé là một người ốm yếu và ít nói, là một đứa trẻ không hề có cảm giác tồn tại trong khu vực này.

Cũng chính vì vậy mà không có ấn tượng quá sâu sắc, tất cả chỉ dừng lại ở nhận thức mà thôi.

Nhưng mà hiện tại Ôn Hảo không thể không xem trọng chuyện này. Là do nàng mở miệng nói chuyện mới khiến Tĩnh Vương thế tử thay đổi, hay là sự thay đổi này xuất phát từ chính con người của thế tử?

Họ ở lại phủ tướng quân dùng cơm trưa với lão phu nhân, sau đó Lâm thị cũng không đưa tỷ muội Ôn Hảo hồi phủ mà ở lại phủ tướng quân nghĩ trưa.

Đây có lẽ chính là lợi ích khi làm con một, từ khi Lâm thị xuất giá cho đến nay chẳng những khuê phòng của bà không có gì thay đổi, mà từ khi sinh ra tỷ muội của Ôn Hảo cũng có sân viện riêng ở phủ Tướng quân.

Ôn Hảo quay trở về phòng nhưng cũng không ngủ trưa, mà nàng phân phó cho Bảo Châu.

“Ta đến hoa viên một lát, nếu có ai đến tìm ta thì ngươi cứ nói ta ngủ rồi.”

Hoa viên của phủ Tướng quân rất lớn, thời tiết này đang có hoa nở khắp nơi, cây cỏ xanh tốt.

Sau giờ ngọ thì hiếm có ai đến hoa viên, Ôn Hảo bước từng bước, bất giác lại bước đến chổ bức tường ngăn cách phủ Tướng quân và phủ Tĩnh Vương.

Vốn dĩ nàng không thân thiết với Tĩnh Vương thế tử, sau khi mẫu thân khéo léo từ chối ý muốn cầu thân của phủ Tĩnh Vương thì nếu gặp nhau không thể không nghĩ đến việc có chút xấu hổ.

Ôn Hảo ngẩng đầu nhìn bức tường một lúc lâu rồi nhảy lên.

Thôi vậy, nghĩ nhiều không bằng làm nhiều, quan sát một chút rồi nói sau vậy.

Thiếu nữ nhanh nhẹn như một con thỏ, chống tay nhẹ nhàng nhảy lên tường rồi lại buông tay nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Nàng đứng dựa vào vách tường, hít sâu một hơi.

Không phải Tĩnh Vương thế tử có bệnh tim sao, sao lại đứng ở bên kia bức tường?

Từ nhỏ Ôn Hảo đã không thể nói chuyện, cho dù tính thình có nóng nãy thì cũng đã ôn hòa từ lâu, nhưng bây giờ lại có chút tức giận.

Thậm chí nàng còn hoài nghi rằng Tĩnh Vương thế tử cố ý. Nhưng dùng lý trí ngẵm lại thì, chuyện này không có khả năng.

Tĩnh Vương thế tử cũng không thể biết trước được, làm sao biết được lúc nào nàng lại trèo tường chứ.

May mắn thay lúc nãy nàng phản ứng nhanh nên không bị nhìn thấy.

Mà ở bên kia bức tường, thiếu niên cằm quyển sách ngước mắt nhìn lên đầu tường trống không, khóe môi hơi nhếch lên.

“Thế tử, sau giờ ngọ trời có hơi nóng, hay là ngài mau về phòng đi?”

Người hầu Trường Thuận khuyên nhủ.

“Ánh nắng ngày xuân rất dễ chịu, huống hồ gì còn có bóng cây mà.”

Thiếu niên vẫn không động đậy, hắn tựa lưng vào ghế mây tiếp tục đọc sách.

Trường Thuận không thể nào lý giải nổi sở thích của thế tử. Vương phủ lớn như thế, ở đâu cũng là nơi tốt, sao thế tử cứ muốn nghỉ ngơi đọc sách ở chổ này chứ?

“Thế tử, ngài không sợ Ôn nhị tiểu thư lại trèo tường rồi ngã lên người ngài sao?”

Tiểu tử này luôn canh cánh trong lòng việc ngày ấy thế tử bị thương, nhưng hắn lại không hề phát hiện sự việc phong vân ám dũng *vừa rồi.

*Phong vân ám dũng: gió giục mây vần, bão ngầm, sóng ngầm

Thiếu niên liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói.

“Đừng có nói bậy, ngày hôm đó chỉ là trùng hợp.”

“Tiểu nhân hình thấy Ôn nhị tiểu thư trèo tường rất thành thục, đâu phải như….”

Lỗ tai của Ôn Hảo dán vào vách tường, nghe được chủ tớ hai người họ nói chuyện thì có hơi xấu hổ. Không nghĩ đến việc mình bị người hầu của Tĩnh Vương thế tử xem thường.

Tĩnh Vương thế tử… còn tính là phúc hậu.

Không còn nghe âm thanh nào truyền qua tường nữa, Ôn Hảo nhẹ bước chân đi đến một cái cây ở cách đó không xa rồi nhanh nhẹn trèo lên.

Ở trên cây có cành lá che chắn, nên cuối cùng nàng cũng yên tâm quan sát tính hình bên kia.

Bên kia tường có một gốc cây quế, Tĩnh Vương thế tử tựa vào ghế mây dưới gốc cây quế nhắm mắt giả vờ ngủ, một quyển sách để mở đặt ở trên bụng.

Gió xuân thổi tung tà áo của thiếu niên, yên tĩnh và đẹp đẽ.

Ôn Hảo im lặng.

Thì ra bên kia bức tường là nơi Tĩnh Vương thế tử dành thời gian nghỉ ngơi đọc sách.

Sở thích của Tĩnh Vương thế tử và sở thích của những danh môn công tử mà nàng từng gặp không hề giống nhau.

Nghĩ đến việc Tĩnh Vương thế tử còn trẻ mà đã mắc bệnh tim, Ôn Hảo sinh ra mấy phần đồng cảm.

Không có được cơ thể khỏe mạnh sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở, nàng đã sớm trải qua rồi.

Nhưng chuyện này cũng không thể làm tiêu trừ đi nghi ngờ của nàng đối với Tĩnh Vương thế tử.

Tĩnh Vương thế tử bệnh nặng đến mức phải tìm đến thần y, vậy tại sao ở kiếp trước lại đi xa nhà đến như thế?

Nàng ngồi trên cành cây nhìn thiếu niên ở phía xa xa đến xuất thần, cho đến khi lơ đãng nhìn thấy đôi mắt đen của đối phương, Ôn Hảo suýt chút nữa ngã từ trên cây xuống.

Bị phát hiện rồi!

Nàng đã cố gắng cứu vãn bằng cách bám lấy cành cây, giả vờ dời tầm mắt đi nơi khác nhưng khi lẳng lặng đảo mắt sang thì phát hiện thiếu niên vẫn còn đang nhìn mình.

Ôn Hảo ngồi im như tượng một hồi lâu, nhún người một cái rồi nhảy khỏi cây.

Chổ khác bên kia bức tường, Kỳ Thước nhìn thấy Ôn Hảo đột nhiên nhảy khỏi cây thì không khỏi đứng bật dậy.

Trường Thuận bị hành động bất ngờ của thế tử làm cho hết hồn.

“Thế tử, ngài làm sao vậy?”

Kỳ Thước vẫn còn nhìn chăm chú về nơi nào đó, giọng nói nhàn nhạt.

“Không có gì.”

Lần trước nàng ấy nhảy từ trên tường xuống mà trật chân, lần này lại nhảy từ trên cây cao xuống…

“Có phải thế tử không thoải mái chổ nào không?”

Thấy vẻ mặt Kỳ Thước hơi khó coi, Trường Thuận lo lắng hỏi.

“Đừng lải nhải nửa”

Kỳ Thước buộc miệng mắng hắn một câu, sau đó ánh mắt hơi lóe lên.

“Trường Thuận.”

“Thế tử có gì phân phó.”

“Ta thấy hơi khát, ngươi quay về phòng lấy bộ ấm trà đến đây.”

Trường Thuận không nghi ngờ gì, vội vàng rời đi.

Chổ đầu tường, Ôn Hảo lại một lần nữa thò đầu ra thăm dò, thấy bên cạnh Kỳ Thước không có ai khác bén dứt khoát trèo lên tường rồi nhanh nhẹn nhảy qua.

Phủ Tĩnh Vương rất kiên cố, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên đang đến gần mình, Ôn Hảo lại có hơi áy náy.

Liệu rằng Tĩnh Vương thế tử có cho rằng nàng mất trí hay là phát điên gì hay không? Nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao cũng đã bị nhìn thấy rồi, nên có gì muốn hỏi cứ hỏi thì cũng tốt.

Chờ cho thiếu niên trước mặt dừng bước chân, vẻ mặt của Ôn Hảo mới khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Thế tử.”

Kỳ Thước chớp mắt không nói gì, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

“Nếu Ôn nhị tiểu thư có chuyện muốn nói, chúng ta có thể qua bên kia.”

Ôn Hảo nhìn theo hướng tay của hắn, đó là nơi có giàn hoa, lúc này đang có hoa hồng nở rộ, đúng là nơi thích hợp để nói chuyện.

Chỉ là Tĩnh Vương thế tử quá mức bình tĩnh, nhìn thấy nàng trèo tường nhưng nét mặt vẫn như cũ.

Ôn Hảo âm thầm đánh giá tâm tư của đối phương nhưng lại khó có thể đoán ra sâu hay cạn.

Hai người đi đến giàn trồng hoa thì dừng lại, Kỳ Thước cười nói.

“Hôm nay Ôn nhị tiểu thư đến thăm, chẳng hay có chuyện gì?”

Đến thăm…

Nhất thời Ôn Hảo không biết nói gì.

Nàng chưa bao giờ gặp ai mà có thể sẵn sàng hạ mình như vậy.

“Ta…”

Ôn Hảo mím chặt môi, bằng bất cứ giá nào cũng phải hỏi.

“Thế tử bị bệnh tim khi nào?”

Kỳ Thước hơi giật mình, cũng không nghĩ đến nàng sẽ hỏi vấn đề này. Nếu đã mở lời rồi thì sau này cũng không cần lo lắng nữa.

“Hôm nay ta nghe nói Vương phủ mời danh y đến, nên có chút tò mò.”

Kỳ Thước mỉm cười.

“Ta cũng có chút tò mò.”

“Thế tử tò mò chuyện gì?”

“Tò mò vì sao Ôn nhị tiểu thư lại muốn biết chuyện này.”

“Ta cùng thế tử đã quen biết từ nhỏ, mà nay ta có thể mở miệng nói chuyện lại nghe nói thế tử mắc bệnh tim, xem như… xem như sự tò mò xuất phát từ sự quan tâm đi.”

Ôn Hảo mặt dầy nói đại một lý do.

“Hóa ra Ôn nhị cô nương là đang đồng cảm với ta.”

Kỳ Thước nhìn sâu vào mắt nàng.

Ôn Hảo ổn định tâm trạng, mặt không biến sắc nói.

“Thế tử hào hoa phong nhã, nay lại mắc bệnh tim thì có ai mà không cảm thấy đáng tiếc chứ.”

“Ôn nhị tiểu thư thật sự muốn biết sao?”

Kỳ Thước lại cười hỏi. Ôn Hảo khẽ gật đầu.

Thiếu niên khẽ thở dài rồi nói.

“Vốn dĩ cũng không mang bệnh này, nhưng do ngày ấy Ôn nhị tiểu thư rơi từ trên tường cao xuống, không biết tại sao lại dọa ta đến mức phát bệnh.”

Ôn Hảo nghẹn họng, trân trối nhìn Kỳ Thước.

Bị nàng dọa ra bệnh?

Nàng vô cùng hoài nghi Tĩnh Vương thế tử này là đang ăn vạ!