Chương 6: Thế tử

Cảm giác tồn tại của Tĩnh Vương thế tử Kỳ Thước ở kinh thành này cũng không cao.

Tĩnh Vương và Tĩnh Vương phi có hai con trai và một con gái, trưởng tử Kỳ Thước, thứ tử Kỳ Hoán và nữ tử Kỳ Quỳnh.

Tám năm trước, Thái An đế cho triệu tất cả chư hầu vào kinh, kể từ đó các Vương gia ai náy đều trú lại kinh thành, trên đường vào kinh Tĩnh Vương thế tử sinh bệnh một trận, sau khi vào kinh rồi chỉ ru rú ở trong nhà, không giống như nhị đệ Kỳ Hoán suốt ngày cùng mấy vị quý công tử ra ngoài tiệc tùng phóng túng.

Mà bây giờ Kỳ Thước đã mười chín tuổi, nhiều năm sống lặng lẽ đã khiến hắn mất đi dáng vẻ kiêu ngạo của hoàng thân quốc thích, nhiều hơn một phần trầm tĩnh ôn nhu.

Nhìn nhi tử đang đi đến, khóe môi Tĩnh Vương phi bất giác cong lên.

“Thước nhi có việc gì sao?”

Kỳ Thước thỉnh an Tĩnh Vương phi xong thì nói ý đồ mình đến đây.

“Mẫu phi có nghe được lời đồn đại bên ngoài không?”

Bất luận là tiểu thư khuê các nhìn trộm tiểu vương gia, hay là một người câm mở miệng nói chuyện, nhưng những tin đồn bát quái đó đã vượt xa mức bình thường rồi, huống chi chuyện này là phát sinh trong viện nhà mình, Tĩnh Vương phi đương nhiên nghe nói rồi.

Bà ấy nhẹ nhàng bưng tách trà lên nhấp một ngụm, thanh âm không đổi nói.

“Thước nhi nghe được chuyện gì?”

“Mọi người đều đang đồn đại Ôn nhị tiểu thư…rình trộm thế tử…”

Tĩnh Vương Phi hơi nhướng mày.

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Mặc dù những gì bà ấy nghe được từ miệng các con mình không phải như vậy, nhưng bà ấy cũng không tin rằng lúc đó Kỳ Thước đang kêu cứu.

Hài tử của bà ấy, chẳng lẽ bà ấy còn không hiểu hay sao.

Tĩnh Vương phi liếc mắt nhìn kỹ trưởng tử một cái, chờ xem hắn sẽ nói gì.

“Đương nhiên không đúng, hôm qua nhi tử đã nói, Ôn nhị tiểu thư là nghe con kêu cứu nên mới trèo tường cứu con.”

Tĩnh Vương phi bình tĩnh nhìn nhi tử cao gầy như ngọn trúc, trong lòng sinh ra nghi hoặc.

Thước nhi vì sao lại bảo vệ Ôn nhị tiểu thư như vậy?

Cho dù suy nghĩ như thế nào thì nhi tử cũng đã nói như vậy, mẫu thân không nỡ phá đám.

Tĩnh Vương phi liền cười nói.

“Thế nhân thích tung tin bát quái, sinh ra cái loại tin đồn như thế cũng không có gì ngạc nhiên.”

Sắc mặt Kỳ Thước trịnh trọng.

“Nhưng những tin đồn như thế này sẽ hủy hoại thanh danh của một nữ tử.”

“Vậy Thước nhi định làm thế nào?”

“Không bằng mẫu phi sai người đưa đến Ôn phủ chút lễ vật, xem như là bày tỏ lòng biết ơn.”

Tĩnh Vương phủ chủ động tặng lễ vật đến Ôn phủ, chính là thừa nhận việc Ôn nhị tiểu thư trèo tường cứu Tĩnh Vương thế tử, chỉ cần như vậy, người bên ngoài sẽ không còn nhắc lại loại chuyện đồn đại như thế nữa.

Tĩnh Vương phi liếc mắt nhìn Kỳ Thước một cái, cười như không cười.

“Thật ra Thước nhi đã suy nghĩ cẩn thận cả rồi.”

Kỳ Thước rũ mắt, trên mặt hiện lên nét hổ thẹn.

“Ôn nhị tiểu thư dù sao cũng là cứu nhi tử.”

Khóe môi Tĩnh Vương phi run run, không thể phụ họa nổi nữa.

“Khụ”

Bà ấy nâng chung trà lên, nhàn nhạt nói.

“Càng là như thế thì trong tương lai chuyện hôn sự của Ôn nhị tiểu thư sẽ bị ảnh hưởng, nên biết là thế nhân chỉ tin tưởng những gì mà bản thân mình tin tưởng.”

Kỳ Thước tựa như không nghĩ đến điểm này, đuôi lông mày nhướng lên.

“Nếu là như thế…Dù sao nhi tử cũng chưa thành thân, mẫu phi có thể đến Ôn phủ cầu thân…”

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Tĩnh Vương phi bị sặc nước trà, kịch liệt ho khan, tỳ nữ đứng bên cạnh vội vàng vỗ nhẹ lưng bà ấy.

Tĩnh Vương phi xua tay ý bảo tỳ nữ đứng sang một bên, nhìn nhi tử của mình với ánh mắt hệt như nhìn thấy quỷ.

“Mẫu phi vừa mới ăn xong bữa sáng, không thích hợp để nghe mấy câu chuyện cười của con đâu.”

“Nhi tử không nói đùa, Ôn nhị tiểu thư dù sao cũng là ân nhân của nhi tử.”

Tĩnh Vương phi suýt chút nữa thì quên mất dáng vẻ đứng đắn nên có của Vương phi, bà ấy trợn tròn mắt, hít một hơi thật sâu rồi mới nói.

“Nhi tử à, mẫu phi biết con nhân từ phúc hậu, nhưng không nhất thiết phải lấy mình ra làm vật hi sinh như thế…”

Kỳ Thước khẽ cười.

“Không tính đến là hi sinh, Ôn nhị tiểu thư quốc sắc thiên hương, gia thế không kém cạnh, nếu mẫu thân không muốn nhi tử liên lụy nàng ấy không thể xuất giá thì để nhi tử cưới nàng ấy về nhà, xem như là vẹn cả đôi đường.”

Tĩnh Vương phi lại không nhịn được, vỗ nhẹ vào bàn.

“Thước nhi, con có phải hay không là đã nhìn trúng quốc sắc thiên hương người ta?”

Hắn là trưởng tử, thế tử của Tĩnh Vương phủ, mà lại là người ham mê mỹ sắc!

Kỳ Thước lộ ra vẻ mặt hoang mang.

“Vậy mẫu phi vừa ý nhi tức* như thế nào? Dung mạo bình thường một chút sao…”

*Con dâu

“Như thế sao được”

Tĩnh Vương phi quả quyết phủ định.

Tất nhiên bà ấy muốn một nàng dâu quốc sắc thiên hương, bằng không dung mạo của tôn tử, tôn nữ tương lai sẽ bị nàng kéo chân sao?

*Tôn tử, tôn nữ: Cháu trai, cháu gái

Ơ, nếu nói như vậy thì Ôn nhị tiểu thư chẳng phải rất thích hợp sao?

Tĩnh Vương phi hậu tri hậu giác suy nghĩ thông suốt, bình tĩnh nhấp một ngụm trà.

“Thước nhi năm nay cũng đã mười chín tuổi, đúng là cũng đã đến lúc thành gia lập thất. Nếu con cảm thấy ưng thuận, chi bằng để mẫu phi và phụ thân con thương lượng một chút, nếu phụ thân con không có ý kiến thì lập tức sẽ cho người đi dò hỏi ý tứ của Ôn gia…”

Kỳ Thước cũng không ngờ thái độ của Tĩnh Vương phi lại thay đổi đột ngột như vậy, nhất thời ngây ngốc.

“Thước nhi?”

Kỳ Thước hoàn hồn.

“Mẫu phi gọi con?”

Tĩnh Vương phi thở dài.

“Thế nào mà nói đến việc cầu thân, con lại thất thần rồi.”

Sắc mặt Kỳ Thước ửng đỏ.

“Chuyện chung thân đại sự là lệnh của phụ mẫu và lời của bà mai, nhi tử đều nghe theo người, không có bất kỳ ý kiến gì.”

Khóe môi Tĩnh Vương phi giật mạnh, tức giận mắng.

“Nếu không có việc gì thì con về đi, mẫu phi cũng nên giải quyết công việc rồi.”

“Nhi tử cáo lui.”

Chờ cho Kỳ Thước đi rồi, Tĩnh Vương phi vội nói.

“Trân Châu, mau bóp vai cho ta.”

Sớm muộn gì cũng bị hai đứa con này khiến cho tức đến bệnh tim mất!

Ở Lạc Anh Cư ngặp tràn cảnh xuân tươi đẹp, Ôn Hảo rốt cuộc cũng ngủ đủ rồi, Bảo Châu cũng đã mua đủ những món đồ nàng dặn dò mang về trong viện, Ôn Hảo đang ngồi trên ghế mây phơi nắng.

“Thược Dược, mau đi dắt Lâm Tiểu Hoa đến đây”

Ôn Hảo thuận miệng phân phó một tiểu a hoàn trong viện.

Tiểu a hoàn nghe tiếng gọi cất bước chạy về phía nguyệt lượng môn* ở phía sau, không lâu sau thì quay lại, tay còn dắt theo một con lừa.

*Cổng hình vòm cung giống mặt trăng

Toàn thân con lừa có màu xám, trên đỉnh đầu có một nhúm lông nhỏ màu trắng, vừa nhìn thấy Ôn Hảo nó đã nhiệt tình đi đến cọ đầu vào tay nàng.

Đây là khi Ôn Hảo mười ba tuổi, ngoại tổ phụ đã đưa con lừa này sang làm quà sinh thần cho nàng.

So với tuấn mã thì con lừa con lùn hơn nhiều, tính tình lại dịu ngoan, thích hợp để tiểu cô nương cưỡi.

Ôn Hảo sờ sờ cái đầu của con lừa, tiện thể sờ sờ cả nhúm lông trắng của nó.

Phát hiện ra lúc ấy khi nàng bị phụ thân và kế mẫu tính kế hãm hại, chính Tiểu Lâm Hoa đã chở nàng trốn thoát. Tiểu Lâm Hoa chở theo nàng rong ruổi chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng lại phải chết dưới lưỡi đao của đạo tặc.

“Sao nhị biểu muội lại đứng trong viện thế?”

Một thiếu niên từ ngoài cửa viện bước vào.

Ôn Hảo dừng tay trên người con lừa, nhìn về hướng người đang đi tới.

Thì ra người tới chính là biểu huynh Trình Thụ, thành thật mà nói hắn ta với nàng không hề có một chút quan hệ huyết thống nào.

Phụ thân của Trình Thụ là nghĩa tử của Lâm lão tướng quân, sau khi thành thân và sinh hạ Trình Thụ thì đi xa, Trình Thu từ nhỏ đã lớn lên ở Tướng quân phủ, gọi Lâm thị là cô mẫu, cùng tỷ muội Ôn Hảo thì lấy danh xưng biểu huynh cho tương xứng.

Ôn Hảo nhìn Trình Thụ đến gần, hô một tiếng.

“Biểu ca”

Thanh âm của thiếu nữ ngọt ngào trong trẻo, trong mắt Trình Thụ dâng lên vui mừng.

“Nhị biểu muội, muội thực sự có thể nói rồi!”

Niềm vui sướиɠ thuần túy của thiếu niên không hề che giấu, lại khiến cho tâm tình Ôn Hảo có chút phức tạp.

Mấy tháng trước khi ngoại tổ phụ qua đời đã an bài Trình Thụ giữ một chức quan nhỏ trong Kim Ô Vệ, sau đó liên tiếp xảy ra biến cố, Ôn Hảo rời khỏi kinh thành, ba năm sau nàng âm thầm trở về điều tra thì biết được Trình Thụ đã trở thành một Cẩm Lân Vệ máu lạnh vô tình, thanh danh không tốt.

Xuất phát từ sự cẩn trọng nên nàng không dám cùng Trình Thụ tiếp xúc nhiều, cũng không biết hắn ta tại sao lại trở thành Cẩm Lân Vệ mà ngoại tổ phụ từng căm ghét nhất.

“Biểu ca sao lại đến đây? Hôm nay không có nhiệm vụ à?”

Dưới ánh mặt trời, Ôn Hảo nghiêng đầu mỉm cười, chỉnh đốn những suy nghĩ hỗn loạn.

“Ta nghe nói nhị biểu muội đã có thể nói chuyện, ngay lập tức xin nghỉ để đến xem sao”

Thiếu niên phong thần tuấn lãng* cười tươi để lộ hàm răng trắng.

*Sáng sủa thanh tú

Ôn Hảo giống như có hứng thú, cười hỏi.

“Biểu ca là nghe nói chuyện này sao?”