Chương 8: Tận mắt thấy mới là thật

Kỳ Thước vừa tiến vào đã thấy gương mặt âm u của mẫu phi.

“Mẫu phi làm sao vậy?”

Tĩnh Vương phi liếc nhi tử một cái.

Dáng người đĩnh đạc, cử chỉ lễ độ, nhìn thế nào cũng là một rể hiền không chê vào đâu được, thế mà Ôn thị lang lại không xem trọng.

Tĩnh Vương phi đã đem mối hôn sự này ra phân tích thiệt hơn từ sớm rồi.

Theo như lời người bà ấy phái đến Ôn phủ hồi báo lại, Lâm phu nhân vừa nghe Tĩnh Vương phủ cố ý cầu thân ái nữ, nhất thời vui mừng ra mặt, khóe môi cong lên mãi cũng không khép lại được, chỉ là bên phía nhà gái có ý nói muốn cùng lão gia thương lượng thật kỹ.

Chờ mãi cũng có kết quả, lại là một lời cự tuyệt.

Đây không phải đã quá rõ ràng sao.

“Còn không phải tại Ôn gia sao, một thị lang phủ nhỏ bé mà còn dám kén cá chọn canh…”

“Ôn gia không muốn kết thân?”

Sắc mặt Kỳ Thước vẫn bình tĩnh như cũ, chẳng qua trong mắt có mấy phần thâm trầm.

Tĩnh Vương phi vốn dĩ có chút giận chó mắng mèo, giận nhi tử hại bà ấy mất mặt, nhưng nghe hắn nói như vậy cũng không khỏi đau lòng.

“Thước nhi, mỹ nhân có hàng ngàn hàng vạn, quay về mẫu phi sẽ chọn cho con một cô nương còn xinh đẹp hơn Ôn nhị tiểu thư.”

Kỳ Thước cười cười.

“Đa tạ mẫu phi vì nhi tử mà tính toán, bất quá nhi tử cũng không vội cưới thê tử.”

Lại không vội?

Ánh mắt Tĩnh Vương phi nhìn Kỳ Thước thêm mấy phần cân nhắc.

Kỳ Thước dường như không có chuyện gì, cười nói.

“Ban đầu là do nhi tử lo lắng Ôn nhị tiểu thư sẽ vì mình mà bị liên lụy, chứ không phải nhi tử sốt ruột muốn cưới thê tử.”

“Như vậy sao”

Tĩnh Vương phi nhẹ giọng nhấp một ngụm trà.

“Mẫu phi biết rồi, Thước nhi cũng đừng mang chuyện này để trong lòng.”

“Mẫu thân cũng đừng vì chuyện này mà buồn phiền.”

“Thế sao, con nghĩ mẫu phi sẽ vì chuyện này mà buồn sao?”

Chờ đến buổi trưa khi Tĩnh Vương quay về, Tĩnh Vương phi liền đem chuyện Ôn gia cự tuyệt nói với ông ấy.

“Bất luận là gia thế thì Thước nhi của chúng ta cũng đứng nhất, một tiểu thị lang cũng dám để mắt cao hơn đầu.”

“Vương phi đừng tức giận.”

“Sao không giận cho được, giận đến mức bữa sáng lẫn bưa trưa đều ăn không ngon.”

“Quả là nực cười!”

Thấy mí mắt Tĩnh Vương phi giật giật, Tĩnh Vương vội vàng giải thích.

“Ta là nói Ôn Như Quy kia nực cười.”

“Có mắt như mù, không cần bận tâm đến nữa.”

Tan buổi thượng triều, Tĩnh Vương chen vào giữa đám đông rồi lặng lẽ bước ra ngoài, âm thầm đến sau lưng Ôn Như Quy rồi đá ông ta một cái.

Ôn Như Quy loạng choạng ngã ra đất, ngã xuống bên chân Lễ bộ Trương thị lang, hoảng loạn bắt lấy ống quần của người ta.

Vẻ mặt Trương thị lang cứng đờ.

“Ôn thị lang, ông làm gì vậy?”

Trước mặt bao nhiêu người lại ngã sắp mặt, sắc mặt Ôn Như Quy đỏ bừng, chật vật bò dậy xin lỗi.

“Ngại quá, vừa mới trượt chân.”

Ông ta vừa nói vừa quay lại nhìn, phía sau có mấy cặp mắt đang đứng xem náo nhiệt.

Sắc mặt Ôn Như Quy càng lúc càng kém hơn.

Rõ ràng vừa nãy có người đạp ông ta, nhưng lúc này lại kêu lên thì không hay, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Ôn thị lang, phải chú ý thân thể.”

Trương thị lang luôn nhìn Ôn Như Quy không thuận mắt chút nào, hiếm khi Ôn Như Quy xấu mặt, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo ông ta.

“Đa tạ Trương thị lang nhắc nhở.”

Ôn Như Quy để lại một câu sau đó nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh.

Lúc này Thái An đế còn chưa rời đi, liền hỏi nội thị đứng bên cạnh.

“Bên ngoài ầm ĩ gì thế?”

Nội thị vội nói.

“Hồi bẩm bệ hạ, hình như là Ôn thị lang vừa bị ngã.”

Thái An đế lắc đầu, hướng về phía nội điện mà đi.

Ôn Như Quy trở về nha môn, tâm tình vẫn rất u ám.

Bởi vì xuất thân nghèo khó, nên khi bước vào quan trường ông ta rất chú ý đến dáng vẻ, sợ bị người khác cười nhạo khinh khi, không nghĩ đến hôm nay lại xấu mặt đến như vậy.

Xuân hàn vẫn còn, bên trong xe ngựa có chút ngột ngạt, tiếng bánh xe quay buồn tẻ càng khiến người ta khó chịu hơn.

Ôn Như Quy vén rèm cửa, phân phó người đánh xe.

“Đến trà quán Duyệt Lai.”

Xa phu lên tiếng, vung roi quất vào lưng ngựa.

Không bao lâu sau xe ngựa dừng lại, Ôn Như Quy xuống xe, đi về phía trà lâu cách đó không xa.

Trà quán Duyệt Lai đối diện tửu lâu Nhã Thất Nội, một nam nhân ăn mặc như người hầu hô nhỏ một tiếng.

“Cô nương, hình như là lão gia.”

Ôn Thuyền đỡ lấy cửa sổ, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

Ngõ Ma Hoa của Như Ý phường, hộ gia thứ ba, chủ nhân của hộ gia đó là một nữ nhân cùng một đôi nhi nữ, nhi tử gọi là Thường Huy, nhi nữ gọi là Thường Tình.

Mấy ngày qua nàng ấy đã hỏi thăm những tin tức mà muội muội nói đều trùng khớp, chỉ là chưa tận mắt nhìn thấy phụ thân ra vào nơi này nên vẫn chưa muốn tin.

“Tiểu Hạ, ngươi lập tức theo sau xem thử lão gia rốt cuộc đã đi vào nhà nào.”

Tiểu Hạ dạ một tiếng, nhanh chóng bước ra khỏi tửu lầu.

Ôn Thuyền nâng chung trà lên, không cẩn thận làm đổ một chút ra ngoài.

Nước trà đã sớm nguội lạnh, rơi xuống ngực áo nàng càng lạnh hơn.

Nàng ấy đứng lên, đi qua đi lại mấy vòng, tay siết chặt tách trà đến run rẩy.

Mẫu tử ba người đó là…quả nhiên phụ thân đã…

Không biết qua bao lâu, tiểu Hạ rốt cuộc cũng quay lại.

“Lão gia vào nhà nào?”

Ôn Thuyển gấp gáp đứng bật dậy.

“Lão gia vào ngôi nhà thứ ba”

Sắc mặt Ôn Thuyền lập tức tái nhợt, ngã ngồi xuống ghế.

“Tiểu thư…”

Vẻ mặt tiểu Hạ lo lắng, Ôn Thuyền chống tay lên bàn gắng gượng đứng lên, gian nan thốt lên hai chữ.

“Hồi phủ”

Chủ tớ hai người cải nam trang đến tửu lâu, vừa hồi phủ thay đổi y phục xong đã lập tức đến Lạc Anh Cư.

Vừa nhìn thấy sắc mặt Ôn Thuyền, Ôn Hảo liền hiểu ra mọi chuyện, ra hiệu bảo Bảo Châu canh cửa sau đó nhẹ giọng hỏi.

“Đại tỷ đã nhìn thấy gì?”

Đôi tay lạnh ngắt của Ôn Thuyền nắm lấy tay Ôn Hảo.

“Là đại tỷ không tốt, tỷ nên sớm phải phát hiện ra…”

Nàng ấy khó lòng tưởng tượng nổi, trước đó muội muội không biết nói chuyện của mình khi đối diện với chuyện này đã phải khó chịu biết bao nhiêu.

“Phụ thân…”

Khi nói ra hai chữ này, Ôn Thuyền cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Phụ thân sẽ không để ba mẫu thân họ luôn ở bên ngoài.”

Nàng ấy chính mắt nhìn thấy Thường Huy so với nàng ấy còn lớn hơn, nàng ấy sẽ không ngây thơ nghĩ rằng phụ thân sẽ tỏ ra tôn trọng mẫu thân nhiều đến vậy.

Nếu như thật lòng tôn trọng thì sẽ không có sự xuất hiện của ba mẫu tử kia.

Mà nếu sự tôn trọng đã loãng như là nước, phụ thân nhất định không bao giờ để nhi tử duy nhất không thể nhận tổ quy tông đâu.

“Nhị muội, chuyện này khoan hãy nói với mẫu thân.”

Ôn Hảo gật đầu.

“Được, vậy đại tỷ có cách nào sao?”

“Thường Huy cùng Thường Tình cũng đã lớn như vậy rồi, muốn ngăn việc bọn họ bước vào Ôn phủ thì khả năng không lớn, cho dù là Thường thị thì phận nhi nữ của chúng ta cũng không có đạo lý nào ngăn được. Mẫu thân tính tình nóng nảy, nếu cùng phụ thân lấy cứng chọi cứng nhất định sẽ hỏng việc, chúng ta tìm thời điểm thích hợp đem chuyện này nói cho ngoại tổ mẫu, chỉ có thân phận trưởng bối của ngoại tổ mẫu mới có thể áp chế phụ thân, đem Thường thị tiễn xa, ít nhất có thể bớt đi một người gây rắc rối cho mẫu thân.”

Ôn Hảo im lặng lắng nghe nhưng trong lòng thầm than.

Thế nhân xem trọng nhất là hương khói truyền thừa, nếu không cho Thường Huy nhận tổ quy tông chỉ sợ sẽ có rất nhiều người đứng về phía phụ thân, ngay cả tỷ tỷ cũng nghĩ chỉ cần đuổi Thường thị đi thì mọi chuyện sẽ tốt.

Chỉ tiếc tỷ tỷ không lường trước được sự nhẫn tâm của phụ thân.

Thứ ông ta muốn đâu chỉ là để Thường Huy nhận tổ quy tông mà còn phải để cho nữ nhân ông ta yêu ngồi lên vị trí chính thất, cho bọn họ thân phận vợ cả và đích tử, còn tham lam cả gia tài ngàn lượng của Lâm gia.

“Muội nghe theo tỷ, chờ chân muội lành lại, chúng ta sẽ đi tìm ngoại tổ mẫu.”

Vẫn còn một thời gian nữa thì chuyện lớn mới xảy ra, lúc này phụ thân không nhất định phải tìm hai nhân chứng đó, nếu đột nhiên làm loạn đến mức phụ thân trở tay không kịp, sao có thể khiến ông ta lộ ra bộ mặt ghê tởm của mình được.