Chương 4

10.

Ngay lúc Sở Lê muốn tự mình đi tìm người, Sở Lạc Dao rốt cuộc cũng khoan thai tới muộn.

Sắc mặt Bùi Vân Tu rất khó nhìn.

Nhưng mà hôn lễ vẫn phải hoàn thành.

.

Lúc bái Thiên Địa khăn trùm đầu của Sở Lạc Dao bị lệch.

.

Lúc bái Cao Đường chân tỷ ấy bị bong gân.

Lúc phu thê đối bái thì tỷ ấy va phải đầu Bùi Vân Tu.

Toàn bộ hôn lễ vội vội vàng vàng, hoàn toàn không giống như là hôn lễ của một Công chúa.

.

Bùi Vân Tu cũng không để tâm

Nghe nói trong đêm động phòng hoa chúc, hắn trực tiếp lấy cớ say rượu ngủ ở Thư phong.

Suy cho cùng không có nam nhân nào đủ rộng lượng viên phòng với một nữ nhân mình còn chưa gặp mặt đã cắm cho mình cái sừng trên đầu trước ngày Đại hôn.

Ta không cần đoán cũng biết, Sở Lạc Dao lại đập bình hoa ca đêm.

Sau đó tỷ ấy lại đến chỗ ta trút giận, ta yên lặng nghe tỷ ấy nói, sau đó khuyên giải tỷ lâu dần sẽ có tình cảm.

Nhưng tỷ ấy không ngờ rằng, thành hôn nửa tháng, đừng nói đến viên phòng.

Bùi Vân Tu không đến gần tỷ tỷ quá một bước.

Ngoại trừ hàng ngày dẫn tỷ ấy đi vấn an Trưởng bối trong nhà. Còn lại không bao giờ thèm nhìn tỷ ấy một cái.

Mỗi ngày, hắn không phải lấy lý do trong cung chính vụ bận rộn không trở về phủ, thì lấy lý do thân thể không khỏe nên ngủ ở thư phong.

Thời gian trôi qua, Sở LẠc Dao bắt đầu lo lắng, trở nên tức giận.

“Xán nhi! Làm sao bây giờ a! Cái tên phế vật kia vẫn là không muốn cùng ta viên phòng!”

Tỷ tỷ cúi đầu, lo lắng mà nhìn cái bụng 4 tháng đã bắt đầu to.

Xiêm y tỷ ấy mặc là do người đặt may riêng.

Vòng eo của bộ xiêm y so với trước đây đã rộng gấp đôi so với các bộ trước.

Chính là giấy không thể gói được lửa.

Đến lúc đó lớn tháng,dù là tròng lên bao tải cũng có thể nhìn ra cái bụng căng tròn của tỷ ấy.

Ta buông chung trà trong tay, tươi cười:

“Tỷ tỷ cần gì lo lắng, tỷ tỷ thiên sinh lệ chất, bất luận là ai thấy đều phải động tâm.”

“Muội đang nói bậy cái gì đó?! Nếu ta được như thế, tại sao hắn không nhìn ta lấy một lần!”

“Phế vật, hắn rõ ràng là ghi hận Bổn cung đột nhiên xin Hoàng huynh thỉnh chỉ tứ hôn!”

“Chính là tỷ tỷ, năm đó khiến Quy Nguyên hòa thượng thanh tâm quả dục cũng phải quỳ dưới gối tỷ tỷ! Tỷ tỷ làm sao không nắm bắt được một tên Phò mã gia?”

“Lúc ấy rõ ràng là bởi vì có Hợp hoan……”

Tỷ ấy hình như ý thức được cái gì, đột nhiên trừng lớn hai mắt, vội vàng ngừng miệng.

“Tỷ tỷ yên tâm, hạ nhân của muội đều đi sảnh ngoài vẩy nước quét nhà.”

Ta ý bảo tỷ an tâm.

Chuyện của tỷ ấy nếu ta muốn lan truyền thì mọi người biết lạu rồi.

Sở Lạc Dao nhẹ nhàng thở ra, vỗ nhẹ ngực gật gật đầu:

“Hắn không chịu hồi phủ, cũng không thành vấn đề.”

“Cuối tháng cung yến sinh thần của Hoàng huynh, cho dù hắn không muốn gặp ta cũng phải gặp!”

11.

Cung yến sinh thần của Sở Lê năm nay rất là náo nhiệt.

Ngoại trừ tân quý Trạng Nguyên Bùi Vân Tu, còn có các vị tài tử có tên trên bảng vàng cũng ngồi gần hắn.

Trong lúc trò chuyện, nhóm tân quý công tử mỗi người mặt mày hồng hào, xuân phong đắc ý.

Ngoại trừ Bùi Vân Tu.

Vị trí Bùi Vân Tu ngồi gần Hoàng huynh nhất, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng chưa nói gì.

Bởi vì bên cạnh hắn còn có một người nắm tay hắn, làm bộ phu thê ân ái - Sở Lạc Dao.

“Điện hạ, xin tự trọng.”

Nhóm tỳ nữ lần lượt bưng thức ăn và rượu đến.

.

Nhưng Sở Lạc Dao dường như không để ý, vẫn lôi kéo nắm tay Bùi Vân Tu như cũ.

“Phu quân, hôm nay hà tất giữ lễ tiết, tới, thϊếp thân kính chàng một ly.”

Tỷ ấy cầm lấy ly rượu trên bàn, không để ý sắc mặt Bùi Vân Tu âm trầm đến độ sắp kéo giông bão, lo cầm ly rượu đưa lên miệng hắn.

Bùi Vân Tu mới đầu cực kỳ không muốn.

Nhưng động tĩnh của hai người đã gây chú ý đến Sở Lê đang ngồi trên cao, liếc con mắt hình viên đạn qua đây.

Hắn chính là không uống cũng phải uống.

Bùi vân Tu tiếp nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Uống xong, hắn đảo ngược lyrượu, ý bảo Công chúa một giọt không dư thừa.

“Như vậy, Công chúa điện hạ cũng nên uống một chén mới là….”

Sở Lạc Dao nhìn hắn uống xong ly rượu, vui vẻ vô cùng, vội vàng uống hết ly rượu của mình.

Trước khi yến hội bắt đầu, tỷ ấy đã phân phó tỳ nữ, đem Hợp hoan dược bỏ vào ly của Bùi Vân Tu.

Trước mắt chỉ đợi dược hiệu phát tác, con mọt sách mặt lạnh này sẽ cầu xin tỷ ấy viên phòng.

Yến hội cứ theo lẽ thường tiến hành, trước nghe thanh ca nhã vũ, đàn sáo dễ nghe.

Sau lại ăn uống linh đình, chư vị thần tử cùng các phi tần trò chuyện với nhau thật vui.

Trên mặt mọi người đều tràn ngập nụ cười.

Nhưng Sở Lạc Dao lại bắt đầu ngồi không yên.

Hô hấp của tỷ ấy dần dần dồn dập lên, hai bên má cũng không biết khi nào ửng đỏ lên.

Miễn cưỡng nắm bàn tay run rẩy, các ly rượu trên bàn cũng run run theo.

.

“Điện hạ thân thể không khỏe?”

Bùi Vân Tu lễ phép hỏi một câu.

Nhưng tỷ ấy lại như là điện giật dường như sợ tới mức co rụt lại, bàn tay ban đầu còn kéo tay hắn vội vàng buông lỏng ra.

“Không…… Không có gì, ta không có việc gì!”

Tỷ ấy liều mạng mà lắc đầu phủ nhận.

Nhưng hô hấp tỷ ấy dồn dập, ánh mắt nhìn Bùi Vân Tu cầu xin khao khát , đã sớm bán đứng tỷ ấy rồi.

Sở Lạc Dao chính là chết cũng không thể tưởng tượng được.

Ly Hợp hoan dược kia đáng lẽ phải cho Bùi Vân Tu uống, lại bị tỷ ấy uống hết.

Tỷ ấy biết cách mua chuộc tỳ nữ.

Ta cũng biết.

Thậm chí nô tỳ ta tìm là con gái của một lão nô do tỷ ấy năm đó tâm tình khó chịu đánh chết lại ném vào bãi tha ma.

Mối thù gi.ết mẹ, không đội trời chung.

Ta thậm chí còn không có đưa lợi lộc gì cho nàng, nàng liền ngàn ân vạn tạ mà quỳ rạp xuống trước mặt ta kêu thà chết cũng muốn báo thù.

“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?!”

Ta ngồi ngay ngắn ở đối diện Sở Lạc Dao, cố ý dùng âm thanh to nhất để mọi người có thể nghe thấy.

Trong nháy mắt, toàn bộ người trong yến hội đều nhìn Sở Lạc Dao.

Sở Lạc Dao oán độc mà liếc ta một cái giãy giụa đứng dậy muốn đi.

Tỷ tỷ năm đó không hề biết rằng, liều thuốc có thể làm một Hòa thượng thanh tâm quả dục, dục hỏa đốt người, có bao nhiêu thống khổ.

Mà hiện giờ, tỷ ấy đang nếm trải tất cả.

“Dao nhi, xảy ra chuyện gì? Người đâu mau đỡ!”

Sở Lê cũng ý thức được không thích hợp.

Một tỳ nữ tiến lại nâng dậy, nhưng đột nhiên Sở Lạc Dao lại che lại bụng nhỏ, quỳ thẳng xuống đất.

“A! Máu…… Công chúa…… Công chúa ra máu!”

“Công chúa người xảy ra chuyện gì?! Đừng dọa nô tỳ a!”

Sở Lạc Dao quỳ xuống đồng thời người cũng ngất đi, ngay sau đó một vũng máu tươi chảy dưới váy tỷ ấy

Máu chảy quá nhanh, chỉ qua mấy giây đã nhuộm đỏ một mảng lớn.

Mọi người đều hoảng sợ, mấy phi tần nhát gan càng kêu to hơn.

“Thái y! Mau tuyên thái y!”

Sở lê gấp đến độ ba bước làm hai bước đến bên cạnh tỷ ấy, đẩy nô tỳ ra, tự mình bế tỷ lên đi thiên điện.

Mọi người vừa thấy tình thế không đúng, cũng sôi nổi đi theo đi.

Trước khi đi, Bùi Vân Tu đi theo phía sau ta lại nhẹ nhàng ở ta bên tai nói một câu:

“Đa tạ.”

12.

Bắt mạch xong, toàn bộ Thái y của Thái Y viện tề tề chỉnh chỉnh quỳ đầy đất.

Không một Thái y nào dám lên tiếng trước.

Thiên điện yên tĩnh đến trâm rơi cũng nghe được.

“Như thế nào? Một đám đều câm phải không?! Trẫm hỏi các ngươi, Công chúa rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”

Sở Lê gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, hét to đến nổi cận vệ ngoài cửa đều có thể nghe được.

Rốt cuộc, đây chính là muội muội tốt làm bạn cùng hắn từ nhỏ.

.

Các Thái y sợ tới mức co rụt lại, mọi người ngó trái ngó phải, trao đổi ánh mắt nửa ngày.

Cuối cùng một vị Thái y trẻ run run rẩy rẩy ngẩng đầu:

“Hồi bẩm Hoàng thượng…… Công chúa hoài thai bốn tháng…… sảy ...”

“Cái gì?! sảy thai?!”

Sở Lê không thể tin tưởng mà trừng lớn hai mắt.

Lời vừa nói ra, không chỉ có Sở Lê.

Toàn bộ thiên điện, trên mặt mỗi người đều tràn ngập khϊếp sợ.

Rốt cuộc Hôn sự của Công chúa mới nửa tháng trước, chính là nhà nhà đều biết.

Càng đừng nói, Phò mã gia cùng công chúa xa cách, ngay cả đêm động phòng hoa chúc cũng chưa từng bước vào phòng Công chúa nửa bước.

Tự nhiên sau lại xuất hiện một cái thai 4 tháng?

“Bùi Vân Tu!”

“Có thần.”

“Thần ở.”

“Trẫm hỏi ngươi, chuyện Công chúa có thai, ngươi biết không? Ngươi nếu dám có nửa câu giả dối, trẫm nhất định phải cho ngươi thiên đao vạn quả!”

Giọng Sở Lê tức đến run rẩy.

Một cái ý tưởng đáng sợ chậm rãi, hiện lên ở trong đầu hắn.

Chỉ sợ hắn chết cũng sẽ không muốn tin, muội muội hắn yêu thương như vậy.

Thế nhưng nhân lúc hắn không nhìn thấy, lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy.

Bùi Vân Tu thoáng sửa sang lại vạt áo, ánh mắt kiên định, trầm giọng nói:

“Thần không biết.”

“Ngươi làm càn!”

Sở Lê tức giận đến cấp hỏa công tâm, lập tức tát Bùi Vân Tu một cái. (ý là muốn chụp mũ Phò mã nhưng anh Tu không nhận ^^)

Tiếng tát vang lên khiến ai cũng khϊếp sợ co rúm lại.

Bọn họ đại để trước nay chưa từng thấy qua, con thịnh nộ của Đế vương trẻ tuổi, khuôn mặt tức giận đầy sát ý.

Nhưng ta không sợ.

Bởi vì đời trước, thời điểm hắn hạ chỉ ban ta lăng trì xử trảm, ta đã thấy qua.

Đế vương, bất quá như vậy.

“Hoàng huynh, thần muội có một lời, không biết có nên nói hay không.”

Ta đứng ra, doanh doanh nhất bái.

“Có chuyện liền nói.”

“Tỷ tỷ có thai hay không, gia đinh cùng tỳ nữ trong phủ Phò mã gia là rõ ràng nhất, sao không triệu bọn họ lại đây hỏi tội?”

Dứt lời, Sở Lê suy tư một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu, gọi người đi mang gia đinh tỳ nữ trong phủ Phò mã gia tới.

Không bao lâu, rất nhiều người quỳ đầy đất, toàn bộ thiên điện trong lúc nhất thời không có chỗ đặt chân.

Sở Lê đi lên trước, lần lượt hỏi mọi người một lần.

Nhưng vô luận hắn hỏi ai, họ đều không biết.

.

Hắn hỏi một lần thất vọng một lần, cuối cùng tâm lạnh hơn phân nửa.

Hỏi đến Thư đồng tử nhỏ của Bùi Vân Tu, Thư đồng kia lớn gan khai giọng:

“Hoàng thượng minh giám! Phò mã gia công văn lao hình, thân thể không khỏe, vẫn chưa cùng Công chúa viên phòng!”

“Làm càn! Làm càn! Các ngươi đều làm càn!!!”

Sở Lê tức giận đến rống to, trên trán đầy gân xanh, một hơi không thoát ra được khiến hắn ho khan kịch liệt.

Không khí đang nóng lên, Sở Lạc Dao bất tỉnh nhân sự trên giường bắt đầu nói mớ:

“Quy Nguyên…… Quy Nguyên…… đừng đi……”

Bùi Vân Tu mặt mày căng thẳng.

Không chỉ hắn, các vị ở đây, phàm là nghe qua tên “Quy Nguyên” này, đã bắt đầu ý thức được cái gì.

Tĩnh An tự là Quốc tự, hương khói tràn đầy.

Quy Nguyên một trong số ít đệ tử mà Phương Trượng đắc ý nhất.

Thế gia quý nữ cùng quý công tử nào thường thường đi Tĩnh An tự thắp hương lễ Phật không ai là không biết tên Quy Nguyên.

Nhưng Sở Lê không có thời gian rãnh rỗi đi nhớ kỹ tên một Hòa thượng.

Hắn tự nhiên là không biết.

“Quy Nguyên là ai?! Ai?!”

Mọi người đáng lẽ muốn nói, nhưng Hoàng thượng giận dữ, nên ai cũng im lặng.

“Sở Xán, muội lại đây!”

“À! cuối cùng cũng là ta!”