Chương 2.2: Lục Mạn này không phải Lục Mạn đó

Khi Tần Tranh tìm được Lục Kính, có thể thấy anh nói chuyện với Thái Hiểu Tuệ thật sự rất vui vẻ, cô không đành lòng đi qua quấy rầy anh, vì vậy cô chụp một bức ảnh gửi cho Lục Mạn——hoa khôi lớp bọn chị, anh trai em thú vị PLUS, vừa mới đến không bao lâu đã kết nối được rồi, em sắp có chị dâu rồi.

Lục Mạn không trả lời, Tần Tranh đi đến đưa túi nilon qua: “Em gái cậu bảo tôi mang qua cho cậu.”

Lục Kính còn chưa nhận lấy, Tần Tranh đã chủ động đưa một cây kem cho Thái Hiểu Tuệ.

Lục Mạn đến buổi tối mới trả lời Tần Tranh —— ai nói với chị?

Tần Tranh đặt quyển tiểu thuyết sắc tình xuống, nhìn tin nhắn, lập tức trả lời: “Bạn cùng lớp của chị đều thấy anh trai em đi siêu thị mua áo mưa, nói rằng cuối tuần có thể hẹn hò với hoa khôi lớp, không thể không nói tốc độ của anh trai em rất nhanh chóng.”

Trong đầu Tần Tranh xuất hiện cảnh tượng Lục Kính đè nặng Thái Hiểu Tuệ xuống, trong phòng tối tăm, người đàn ông thở dốc, người phụ nữ rêи ɾỉ, nhanh chóng di chuyển ——

Cảnh tượng này cũng quá táo bạo đi, Tần Tranh nhịn không được kẹp chặt hai chăn, ngón tay siết chặt cuốn sách.

Lục Mạn: “Thái Hiểu Tuệ?”

Tần Tranh vẫn cảm thấy Lục Mạn trong WeChat cùng Lục Mạn ở hiện thực khác biệt quá lớn, Lục Mạn là một cô gái nhỏ a, không nên có ngữ khí này, mặc kệ cô đọc tin nhắn Lục Mạn gửi tới như thế nào, vẫn cảm thấy ngữ khí này có hơi giống một người, Lục Kính.

*

Đại hội thể thao ngày thứ ba, kết thúc.

Thái Hiểu Tuệ không muốn đổi với cô, cô chỉ có thể căng da đầu tự mình làm.

Tần Tranh chủ động nói ra phương án gian lận, cô làm xong đề trước, ra ngoài rồi chụp đáp án gửi cho Lục Kính, anh mang theo di động là được.

Nói xong lời cuối cùng, cô nhớ tới cô không có WeChat của Lục Kính, thật sự không muốn thêm WeChat, nhưng lại bất đắc dĩ phải thêm.

Lục Kính nói: “Tôi có WeChat của cậu.”

Đầu óc Tần Tranh nhanh chóng xoay tròn, khả năng duy nhất chính là “Lục Mạn” hàn huyên một tháng qua chính là Lục Kính, hồi tưởng lại cái ngữ khí kia, cô thật muốn độn thổ.

Tối qua cô còn nói cái gì với anh—— nói với anh trai đi ra ngoài chơi lễ hội đầu xuân, nhất định phải nhớ biện pháp an toàn.

Nhìn xem, cô đang nói tiếng người sao? Em gái người ta còn chưa đến 18 tuổi a, vẫn còn là một nụ hoa đó.

“Cái kia.... Lục Mạn... Là cậu?”

“Ừm.”

Tần Tranh á khẩu không nói lên lời, mặt xấu hổ đến đỏ lên, hơn nửa ngày không trả lời được.

Lục Kính nhìn sau tai cô đỏ ửng, không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu, trên mặt không có cảm xúc dư thừa, chỉ hỏi: “Nghe ai nói tôi mua áo mưa chuẩn bị thượng Thái Hiểu Tuệ?”

Khi anh nói chuyện xung quanh vẫn có người, tuy rằng mọi người đều đang bận việc của mình, nhưng Tần Tranh vẫn cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ, đặc biệt là chữ “áo mưa”, “thượng” tràn ngập tính khiêu gợi như vậy.

Đọc trong truyện còn không sao, khi thật sự nghe người ta nói ra, Tần Tranh thẹn thùng đến mặt càng đỏ hơn.

Cô kéo kéo gấu áo đồng phục của anh, cúi đầu: “Cậu nhỏ giọng một chút được không?”

Lục Kính nhìn bàn tay đặt trên vạt áo mình, mím môi: “Không được.”

Có bệnh.

Tần Tranh quay đầu bước đi, anh không biết xấu hổ, cô sao phải thẹn thùng đỏ mặt.

Lục Kính đem bình nước trên tay đưa cho nam sinh bên cạnh, đuổi theo, Tần Tranh phát hiện anh đi theo mình, lỗ tai nóng ran khó chịu, có cảm giác như phát sốt.