Chương 3: 🍉

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau, Liên Hiên đến một mình, bọn người Ôn Đinh đang ăn điểm tâm. Ôn Đinh nhìn thoáng qua sau lưng Liên Hiên, cười cười: "Thẩm tiên sinh không đến?"

Liên Hiên đối với cô chớp mắt mấy cái: "Ôn tiểu thư đối với Thẩm tiên sinh cảm thấy rất hứng thú?"

Ôn Đinh lắc đầu, nở nụ cười: "Tôi cũng không phải là đối với Thẩm tiên sinh cảm thấy hứng thú, tôi là đối với những người có dáng dấp đẹp mắt đều cảm thấy rất hứng thú."

Liên Hiên sờ lên cái mũi, đối với cô đưa ngón cái lên.

Khương Hoài Nhân cùng Khương Hoài Bắc mặc dù không muốn, nhưng cũng không dám khiêu chiến với Thẩm Hoài Cảnh, chỉ có thể cẩn thận mỗi bước đi, nước mắt rưng rưng đi theo Liên Hiên.

Ôn Đinh tiễn chị em Khương gia, đi tàu điện ngầm đến bệnh viện mà Khương Hoài Nhân nói cho cô biết, để thăm bà Khương.

Nhưng Ôn Đinh cũng không gặp bà Khương ở phòng bệnh mà Khương Hoài Nhân nói. Hỏi thăm bác sĩ, mới biết được bà Khương đã chuyển viện, chuyển tới bệnh viện nào cũng không rõ.

Ôn Đinh suy nghĩ một chút, chẳng lẽ bà Khương thật sự ở viện điều dưỡng, sau đó đem tiểu Nhân cùng tiểu Bắc giao cho Thẩm Hoài Cảnh chăm sóc?

Hỏi thăm y tá bệnh tình liên quan tới bà Khương, y tá trả lời cô. Ôn Đinh cũng yên tâm, mỗi nhà mỗi khác, cô cũng không có lý do nhúng tay vào, chỉ cần bà Khương không có việc lớn gì là được.

Ra khỏi bệnh viện, Ôn Đinh bắt xe đến quán cà phê ở trung tâm thành phố, trước khi xuống xe, cô cũng không quên hỏi tài xế taxi muốn hoá đơn.

Người đàn ông hẹn Ôn Đinh đã ở cổng quán cà phê chờ, gương mặt vội vàng: "Sao bây giờ cô mới đến a?"

Ôn Đinh nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Chỉ mới trễ năm phút thôi mà."

Nghiêm Bân khoát khoát tay: "Thôi đi, thôi đi, chúng ta mau vào thôi." Nói xong vội vã bước vào trong quán cà phê.

Ôn Đinh đi theo sau lưng, không nhanh không chậm lấy son môi, hộp phấn ra trang điểm.

*

Liên Hiên xuống xe, vuốt vuốt cái bật lửa trong tay, nhìn quanh bốn phía, thuận tiện liền nhìn đến hướng cửa sổ thật to sát đất thấy người phụ nữ trò chuyện vui vẻ, không khỏi huýt sáo một tiếng.

"Cửu ca, đây không phải là Ôn Đinh sao?" Liên Hiên chỉ chỉ ra hiệu Thẩm Hoài Cảnh nhìn xem: "Ui, dáng dấp chưng diện lên cũng không tệ lắm a."

Hôm nay, Ôn Đinh mặc một chiếc váy ngắn nửa người, mái tóc ngắn nằm rải rác ở sau ót, trang điểm thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa, cùng khuôn mặt của người phụ nữ đêm qua khác một trời một vực.

Thẩm Hoài Cảnh xuống xe, theo tay Liên Hiên nhìn thoáng qua, sau đó nhàn nhạt quay tầm mắt lại, mắt nhìn thẳng, bước vào quán cà phê.

Lúc từ lầu một hướng lầu hai quán cà phê đi lên, Liên Hiên nhịn không được lại liếc mắt nhìn, vừa hay nhìn thấy mười ngón tay của Ôn Đinh cùng Nghiêm Bân siết chặt, không khỏi chậc chậc lắc đầu: "Cửu ca, anh biết người đàn ông kia là ai không? Nghiêm gia lão nhị Nghiêm Bân, khoảng thời gian trước nghe nói đang cùng người vợ tào khang của anh ta náo ly hôn, hình như là có tiểu tam. Ôn Đinh này thật lợi hại, dám quang minh chính đại như thế, cùng cọp cái kia phân cao thấp."

Thẩm Hoài Cảnh giống không có nghe lời Liên Hiên nói, nhanh chân bước lên phòng lầu hai.

*

Ôn Đinh tận chức tận trách đóng vai nhân vật tiểu tam, thỉnh thoảng đối Nghiêm Bân cười cười, làm nũng: "Bân, người ta nói không muốn bỏ đường vào cà phê, tại sao anh lại thêm đường cho người ta? Anh không yêu người ta rồi à?"

Mí mắt Nghiêm Bân giựt một cái, kiên trì ôn nhu trấn an: "Được, được, ly này của anh không có thêm đường, em uống ly này của anh có được hay không?" Nói xong đem ly cà phê của mình để trước mặt Ôn Đinh.

Ôn Đinh cười bẽn lẽn: "Này thì ngại quá, làm sao trước mặt chị, chúng ta lại cùng nhau uống chung một ly." Ôn Đinh che miệng cười khanh khách.

Người phụ nữ thanh lịch ngồi đối diện trông lạnh lùng, cười khẩy hai tiếng: "Hai người các người cảm thấy như thế có ý tứ không?"

"Làm thế nào có thể nói không ý tứ? Không phải chị đề nghị gặp người ta sao?" Ôn Đinh mở to đôi mắt vô tội nhìn Đàm Thiến, vợ Nghiêm Bân.

Đàm Thiến nghiêng đầu nhìn Nghiêm Bân, giọng nói trào phúng: "Đây chính là tình yêu mới của anh?"

Nghiêm Bân có chút xấu hổ ho hai tiếng: "Thiến Thiến..."

Đàm Thiến không đợi anh ta nói xong, nhìn về phía Ôn Đinh: "Cô cảm thấy anh ấy thật sự thích cô? Hôm nay là tôi, ngày mai là cô, lẽ nào cô không hiểu đạo lý này?"

Ôn Đinh khuấy khuấy ly cà phê truớc mặt, khẽ cười: "Đương nhiên là có nghĩ tới nha, nhưng mà cô và tôi không giống nhau, cô muốn chính là gia đình, tình yêu, tình thân, mà thứ tôi muốn từ đầu đến cuối chỉ có một, đó là tiền. Đợi đến một ngày anh ấy không cần tôi nữa, chia cho tôi ít tiền, tôi cầm lên phủi mông một cái liền rời đi, dù sao hảo tụ hảo tán(*) mà."

(*) Hảo tụ hảo tán: Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

Ôn Đinh đối diện Đàm Thiến chớp mắt mấy cái: "Đã là người đàn ông không giữ được, không bằng cô nghĩ xem nên làm thế nào chia thêm chút tài sản của anh ấy, coi như lấy tiền bù đắp trái tim tổn thương của cô."

"Ôn....Đinh, không được nói lung tung." Nghiêm Bân thấp giọng cảnh cáo cô.

Ôn Đinh giống như con thỏ con bị giật mình: "Bân, anh sao có thể nạt người ta như thế, người ta nói sai cái gì sao?"

Nghiêm Bân trừng cô một cái, nắm tay của cô để lên trên bàn: "Thiến Thiến, anh cùng cô ấy là thật lòng yêu nhau, em nói chỉ cần anh đem cô ấy tới gặp em, em liền thành toàn cho chúng tôi. Bây giờ cô ấy đã tới, Thiến Thiến, xin thành toàn cho chúng tôi." Nghiêm Bân ánh mắt kiên định nhìn Đàm Thiến, như thể khẩn cầu người nhà chấp nhận một người đàn ông điên cuồng vì tình yêu.

Đàm thiến lẳng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt đã sống với mình hơn mười năm, cười lạnh hai tiếng, cầm ly cà phê trên bàn lên tạt vào mặt Ôn Đinh đối diện. Ôn Đinh bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị cô ta tạt đầy cà phê vào mặt.

Thẩm Hoài Cảnh từ lầu hai xuống tới, vừa hay nhìn thấy một màn này, bước chân hơi dừng một chút, có người sau lưng đi đến trước người anh dẫn đường: "Thẩm tiên sinh, bên này, tôi đưa ngài ra ngoài."

Thẩm Hoài Cảnh một lần nữa bước chân đi ra ngoài.

Ôn Đinh lau cà phê bên trên mặt một cái, khẽ cuối đầu xuống, lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười kiên định, giọng nói ngọt ngào: "Cho nên, bây giờ có thể ly hôn?"

Đàm Thiến lạnh lùng hừ một tiếng, cầm lấy túi bước đi.

Ôn Đinh đi theo sau lưng Nghiêm Bân ra quán cà phê, Nghiêm Bân nhẫn nhịn nửa ngày rốt cục cũng bộc phát: "Ôn Đinh, nói chuyện bình thường là được rồi, cô chọc tức cô ấy làm cái gì?"

Ôn Đinh miễn cưỡng trừng mắt nhìn anh ta: "Nghiêm tổng, nói chỉ là đóng vai tiểu tam của anh, hợp đồng bên trong này cũng không có tạt cà phê, cho nên tôi yêu cầu thêm tiền."

Nghiêm Bân thở phì phò, khinh thường cùng cô đấu võ mồm, từ trong túi lấy ra một xấp tiền, quăng đến tay cô, chế giễu: "Phụ nữ thấy tiền là sáng mắt."

Ôn Đinh đếm tiền, biểu thị rất hài lòng, khóe miệng nổi lên một vòng nụ cười ngọt ngào: "Nghiêm tổng, nhìn anh đối với lệnh phu nhân dáng vẻ quyết tuyệt như thế. Nghĩ không ra là một loại người si tình, vậy mà vì bảo vệ tiểu tam mà nghĩ ra cái biện pháp tìm người thay thế này, thật khiến người ta cảm động nha."

Nghiêm Bân lạnh lùng liếc cô một cái: "Đừng được đà lấn tới, châm chọc khıêυ khí©h."

"Không nên nói tôi cũng phải nói hai câu, cái gọi vợ tào khang không thể vứt bỏ, Nghiêm tổng không sợ gặp báo ứng?" Ôn Đinh vẫn như cũ cười hì hì, cà phê trên cổ trôi xuống, cô dường như không nhận ra.

"Như thế nào, cô ngại kiếm nhiều tiền hơn phải không? Cô có biểu hiện như hôm nay, có thể một phân tiền tôi đều không trả cho cô." Nghiêm Bân hung hăng trừng mắt cô, một cô gái như thế mà vẫn có mặt cười nhạo anh.

Ôn Đinh nhìn thoáng qua số tiền trong tay, trong đó rút năm tờ ra nhét vào tay Nghiêm Bân, cười hì hì: "Số tiền này coi như phí tổn thất tôi mắng anh. Con người của tôi a, cho tới bây giờ cần tiêu tiền thì không có keo kiệt."

Nghiêm Bân nhìn nhìn tiền trong tay, nhẫn nhịn nửa ngày, khinh thường cùng người phụ nữ tranh cãi dài ngắn, quay người rời đi.

"Chờ một chút, Nghiêm tổng." Ôn Đinh gọi anh ta từ phía sau. Nghiêm Bân bản năng dừng lại, Ôn Đinh bước tới trước người anh ta, từ tiền bên trong tay anh ta rút lại một tờ, sau đó lấy hoá đơn trong tay đưa cho anh ta, con mắt lóe sáng lập loè: "Phí taxi lúc đến, làm phiền Nghiêm tổng thanh toán rồi."

Nghiêm Bân bị tức quá mức, oán hận lấy tiền trong tay ném lên người cô, sau đó bước đi cũng không quay đầu lại.

Ôn Đinh nhún vai, ngồi xổm người xuống nhặt tiền, bên trong miệng nghĩ linh tinh, người có tiền này a cũng không biết trân quý tiền.

Liên Hiên mở cửa xe một bên lên xe một bên lắc đầu: "Cửu ca, người phụ nữ này thật đúng là xem tiền như mạng nha."

Thẩm Hoài Cảnh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn nhìn cô gái đã đứng lên, thản nhiên nói: "Trên đời này, không có tiền, nửa bước cũng khó đi! Lái xe đi!"

Liên Hiên nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, khởi động xe.

Ôn Đinh ngồi vào ghế dài ven đường, lấy khăn tay từ trong túi ra, chậm rãi lau sạch vết nước cà phê còn đọng lại trên người, nhìn nhìn dòng xe đang tới lui trên đường, tự giễu cười cười.

________________

Editor:

Ngày mai giao thừa rồi. Ai ở nhà giơ tay điểm danh nè. 🙋

Theo dõi mình để nhận thông báo chương mới sớm nhất nhé.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn - Chương 3: 🍉