Chương 4: 🍊

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

🐷HAPPY NEW YEAR 2019 🐷

Chúc mọi người năm mới nhiều sức khoẻ, vạn sự suôn sẻ, công việc thuận lợi, gia đình bình an. Chúc cho ai chưa có người yêu thì sớm có người yêu. Ai có người yêu thì sớm kết hôn. Ai kết hôn thì sớm có baby nhé. Ahihi.

_________________

Mấy ngày liên tiếp, Ôn Đinh không nhìn thấy Khương Hoài Nhân và Khương Hoài Bắc, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Nhưng hôm đó quá vội, quên hỏi Khương Hoài Nhân một cái địa chỉ, bây giờ muốn liên hệ cho bọn chúng cũng không được, chỉ có thể mỗi ngày chú ý động tĩnh nhà bà Khương trên lầu, nhìn xem có người trở về hay không, nhưng mấy ngày nay đều rất yên tĩnh, cho dù Ôn Đinh lo lắng cũng bất lực.

Buổi tối, lúc chuông cửa vang lên, đã là hai giờ khuya. Ôn Đinh đang vùi người trên ghế sô pha xem tivi, vì để tránh quấy rầy giấc ngủ của Dĩ Nam, tivi đều không có âm thanh.

Nghe được tiếng chuông cửa, theo bản năng cơ thể Ôn Đinh căng thẳng, trong chớp nhoáng, Ôn Dĩ Nam từ trong phòng ngủ đã ra đến, hình ảnh lờ mờ trong tivi, hai người liếc nhau một cái, còn chưa nói cái gì, liền loáng thoáng nghe được tiếng khóc trẻ con.

Ôn Đinh thở dài một hơi, khoát khoát tay, ra hiệu Ôn Dĩ Nam mở cửa.

Cửa phòng mở, Thẩm Hoài Cảnh ôm Khương Hoài Bắc trong lòng, khóc thở không ra hơi, Khương Hoài Nhân toàn thân trên dưới xốc xếch đi theo bên cạnh, ba người đều có chút chật vật.

Khương Hoài Bắc nhìn thấy Ôn Đinh, gào khóc nhào vào trong lòng cô, Khương Hoài Nhân cũng hai mắt đẫm lệ mơ hồ cọ tới: "Chị Đinh Đinh."

Ôn Đinh nhận lấy thân thể mềm mềm Khương Hoài Bắc từ trong tay Thẩm Hoài Cảnh, đau lòng dỗ dành: "Sao thế này?" Một bên nắm tay Khương Hoài Nhân đi vào trong: "Vào trước nói sau."

Thẩm Hoài Cảnh hoàn toàn như trước đây mặt không biểu tình, đi theo sau Ôn Đinh vào cửa.

Ôn Dĩ Nam đóng cửa phòng lại, cau mày nhìn về phía Khương Hoài Nhân: "Anh ta khi dễ các em?"

Khương Hoài Nhân dựa trên người Ôn Đinh, cúi thấp đầu không nói lời nào.

Ôn Đinh nhìn thoáng qua Thẩm Hoài Cảnh. Thẩm Hoài Cảnh lông mày có chút nhíu nhíu, cũng không có lên tiếng.

Khương Hoài Bắc ôm cổ Ôn Đinh, đôi mắt lấp lánh chứa đầy nước mắt: "Chị Đinh Đinh, em không muốn cùng cái dì hung dữ kia ngủ chung, bà ta là người xấu."

"Dì hung dữ?" Ôn Đinh nghĩ nghĩ, nhìn về phía Khương Hoài Nhân: "Bảo mẫu?"

Khương Hoài Nhân gật gật đầu, hừ một tiếng: "Bà ta luôn luôn đe dọa tiểu Bắc, nói tiểu Bắc nếu khóc nữa đem em ấy đưa vào núi sâu cho hổ ăn thịt."

Khương Hoài Bắc vừa khóc "Oa" một tiếng: "Em không muốn bị hổ ăn thịt."

Ôn Đinh vội vàng dỗ dành Khương Hoài Bắc: "Ngoan, ngoan, không bị hổ ăn thịt. Chị Đinh Đinh cùng anh Dĩ Nam ở đây, không có hổ, tiểu Bắc, ngoan."

Lúc này tiếng khóc của Khương Hoài Bắc mới dần dần nhỏ lại, dùng sức núp ở trong lòng Ôn Đinh, xem bộ dạng là bị dọa phát sợ.

"Sao con không nói với cậu?" Thẩm Hoài Cảnh rời tầm mắt khỏi người Khương Hoài Bắc, rốt cục cũng mở miệng.

"Nói với cậu có tác dụng không?" Khương Hoài Nhân khıêυ khí©h nhìn anh ta chằm chằm: "Cậu thật sự quan tâm tới bọn con sao? Cậu có từng hỏi bọn con có muốn cùng cậu sống chung hay không?"

Khương Hoài Nhân chất vấn làm Thẩm Hoài Cảnh lại một lần nữa trầm mặc.

Không khí trong phòng khách trở nên có chút căng thẳng, ngay cả không khí đều có một chút ngưng động.

Ôn Đinh đứng ra hoà giải: "Được rồi, được rồi, tiểu Nhân, đã trễ như vậy, có chuyện gì ngày mai lại nói, em với tiểu Bắc cùng chị trước đi ngủ."

"Dĩ Nam, em giúp chị lấy thêm tấm chăn giường tới đây."

Ôn Đinh mang theo Khương Hoài Nhân cùng Khương Hoài Bắc đi vào phòng ngủ, mới từ miệng Khương Hoài Nhân biết sự tình trải qua.

Hóa ra mấy ngày nay, Thẩm Hoài Cảnh một mực tìm bảo mẫu chăm sóc hai người. Với tính tình của Khương Hoài Nhân và Khương Hoài Bắc đương nhiên sẽ không tùy ý để anh ta sắp xếp, luôn luôn trêu chọc bảo mẫu kia. Trong lòng bảo mẫu kia đã sớm tồn tại oán giận, thêm việc hai người không nghe lời, Thẩm Hoài Cảnh lại không thường ở nhà, cho nên ba người ở chung cũng không tốt.

Bảo mẫu kia luôn hù dọa tiểu Bắc cũng là thật sự, tiểu Bắc cho cùng cũng là trẻ con, là bà Khương một tay nuôi nấng, lập tức không có bà nội ở bên người, còn bị người khác ngày ngày hù dọa, cho nên luôn khóc không ngừng.

Tối hôm nay, lúc bảo mẫu kia hù dọa Khương Hoài Bắc, bị Khương Hoài Nhân nghe được, tức giận, cùng bảo mẫu kia rùm beng. Đúng lúc gặp Thẩm Hoài Cảnh về nhà, tình cảnh đã xảy ra càng không thể ngăn cản, Khương Hoài Bắc khóc rống không ngừng, không còn cách nào, Thẩm Hoài Cảnh đành phải đem hai đứa nhỏ đến chổ này của Ôn Đinh.

Ôn Đinh để hai đứa nằm xong, đắp chăn cho hai đứa, một bên vỗ vỗ vai cho Khương Hoài Bắc ngủ, một bên nhỏ giọng hỏi Khương Hoài Nhân: "Tiểu Nhân, bà nội em đi đâu?"

Nói đến bà nội, hốc mắt Khương Hoài Nhân có chút phiếm hồng: "Hai ngày trước bà nội đã gọi điện thoại cho em, bà nói chúng em đi theo cậu sinh sống cho tốt, qua một thời gian ngắn lại đến thăm bọn em."

Ôn Đinh không biết là nguyên nhân gì để bà Khương đem hai đứa trẻ giao cho Thẩm Hoài Cảnh chăm sóc, cũng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ sờ sờ mặt cô, ôn nhu an ủi: "Muộn rồi, ngủ đi."

Ban đêm hai đứa đều bị dọa kinh sợ, không đầy một lúc liền ngủ thϊếp đi.

Ôn Đinh đứng dậy ra phòng ngủ. Thẩm Hoài Cảnh còn đứng ở trong phòng khách chưa đi. Ánh đèn đem thân ảnh anh ta kéo dài, dưới ánh sáng nhu hòa, anh ta đứng ở đó, có chút, cảnh đẹp ý vui.

Ôn Đinh đi qua, nghĩ nghĩ mới mở miệng: "Thẩm tiên sinh, thật ra..." Ôn Đinh có chút do dự, hình như rầu rĩ phải làm thế nào để mở miệng.

Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô, chờ cô nói nửa câu sau, cho rằng cô sẽ có một đề nghị tốt để cải thiện mối quan hệ của bọn họ.

Ôn Đinh đối diện đôi mắt đào hoa nhỏ dài của anh ta, mỉm cười: "Thật ra có ai nói với anh ánh mắt của anh rất câu người?"

Thẩm Hoài Cảnh đôi mắt cụp xuống một cái, mặt không biến sắc liếc cô một cái, từ trong ví móc ra một xấp tiền đặt lên bàn, sau đó quay người rời đi.

Ôn Đinh nhìn nhìn tiền trên bàn, nhíu mày, đúng là lại tới đưa tiền, nhưng hình như anh ta vẫn chưa trả lời vấn đề của cô.

*

Ôn Đinh quằng quại trên ghế sô pha đến năm giờ sáng mới lim dim ngủ được một lúc, lúc bị đồng hồ báo thức trên điện thoại di động đánh thức chit mới vừa qua bảy giờ. Ôn Dĩ Nam đã làm xong điểm tâm, liền đợi mấy người rời giường.

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, cho nên Ôn Đinh cũng không đánh thức Khương Hoài Nhân cùng Khương Hoài Bắc, định để bọn chúng ngủ thêm một lát.

Vừa mới rửa mặt xong, chuông cửa liền vang lên, Ôn Đinh đi mở cửa, không ngoài suy đoán, đứng ở phía ngoài là Liên Hiên. Ôn Đinh theo thường lệ nhìn phía sau anh ta một vòng: "Thẩm tiên sinh không đến?"

Liên Hiên cười tủm tỉm: "Ôn tiểu thư đối với Thẩm tiên sinh cảm thấy rất hứng thú?"

Ôn Đinh nhún nhún vai: "Sáng sớm nếu như nhìn thấy sắc đẹp, tâm tình một ngày đều rất tốt."

Liên Hiên khóe miệng hơi nhếch, quả nhiên da mặt đủ dày.

"Anh tới đón tiểu Nhân, tiểu Bắc đi?" Ôn Đinh hỏi anh ta.

"Không phải, tôi là tới đón Ôn tiểu thư." Liên Hiên nói.

"Tôi?" Ôn Đinh con mắt đảo lòng vòng, trong lòng đại loại muốn hiểu rõ một chút.

"Cửu ca muốn cùng Ôn tiểu thư nói chuyện, không biết Ôn tiểu thư nể mặt không?"

Ôn Đinh không chút do dự đi vào cầm túi xách: "Công việc kiếm tiền, nào còn có mặt a."

Liên Hiên hiếm khi á khẩu.

_________________

Editor:

Hôm nay ai ở nhà đọc truyện, giơ tay điểm danh nào 🙋

Mọi người theo dõi mình để nhận thông báo chương mới sớm nhất nhé.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn - Chương 4: 🍊