Chương 7.2:

“Chúng tớ chưa đến giai đoạn tìm hiểu nhau, anh ấy trước mặt cũng không tệ lắm.”

Đào Hi Hi không còn tâm trạng ủi quần áo nữa.

“Sao cậu có thể làm chuyện mạo hiểm như vậy, đối phương nội tình cũng không biết chuyện kết hôn đối với phụ nữ mà nói trọng yếu như thế nào sao, biết thế tớ đã chọn những người tài năng trẻ trong họ hàng của mình để giới thiệu cho cậu.”

Kỳ thực mấy năm trước Đào Hi Hi đã giới thiệu cô với một người họ hàng xa, xuất thân từ một gia đình rất tốt, nhưng khi đối phương nghe nói Gan Kỳ không cha không mẹ, gia đình cũng sẽ không giúp đỡ sự nghiệp của cô, anh đã lịch sự từ chối.

Ngày nay, một số đàn ông khá thực tế và thích cân nhắc ưu và nhược điểm.

Sự việc này khiến Đào Hi Hi xấu hổ, thậm chí còn cãi nhau với người họ hàng xa.

Cô cảm thấy người họ hàng có vẻ ngoài bình thường không biết đủ, khi anh ta nói khó tìm vợ muốn tìm được một người vợ tốt, nhưng đã giới thiệu cho anh ta thì lại lựa ba chọn bốn. Bây giờ người họ hàng đó ăn nhiều hơn, béo lên và độc thân, anh ta còn mơ giữa ban ngày cưới bạch phú mỹ.

Dù lo lắng nhưng Đào Hi Hi vẫn giơ ngón tay cái lên khen ngợi Cam Tề.

“Tớ khâm phục cậu vì đã dũng cảm đưa ra quyết định như vậy.”

Cam Tề: “Cứ để tự nhiên đi, có lần tớ nghe một thầy bói mù trong làng nói rằng cuộc hôn nhân của phụ nữ ở kiếp này thực ra là số mệnh đã định trước chọn ngày không bằng gặp ngày.”

Đào Hi Hi biểu lộ trở nên bát quái.

“Bộ dạng của cậu bây giờ có vẻ giống như cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết, bất quá nữ chính trong tiểu thuyết lại có cuộc hôn nhân chóng vánh với những người giàu có thuộc thế hệ thứ hai, gia đình có vô số tài sản. Còn đối phương thì sao? Cậu có thể đã bỏ lỡ.”

Cam Tề đem giá vẽ ngay ngắn cạnh ống nước bên cạnh rửa khay đựng, cô cười nói: “Sao có nhiều phú nhị đại như vậu cậu cho rằng đó là quả trên cây à? Chỉ cần anh ấy là người người bình thường, có động lực và không có thói quen xấu, tớ đã tạ ơn trời đất.”

Trong thâm tâm cô biết rằng chỉ cần Mạnh Ngôn là một người bình thường với tư cách tầm thường, chỉ cần anh là một người bình thường thì đối với điều kiện không tốt như cô thì điều đó như nhặt được bảo.

Suy cho cùng, tình tiết trong tiểu thuyết chỉ là một giấc mơ, cậu chỉ cần xem liền tốt đừng coi là thật.

“Cũng đúng”.

Đào Hi Hi cong môi gật đầu.

“Gia đình tớ cũng có họ hàng giàu có, gia đình dì tớ có tài sản hàng chục triệu, dì thường nói càng giàu thì hôn nhân càng phải trả càng nhiều.”

“Những người đại gia tìm vợ không nhất thiết phải xinh đẹp nhưng xuất thân gia đình phải phù hợp và tập trung vào sự đoàn kết bền chặt.”

Hai người thở dài thật sâu.

Phụ nữ, thay vì đặt hy vọng vào đàn ông, tốt hơn hết hãy tự chủ và phấn đấu trở thành tiểu phú bà.

“Sau khi ra ngoài cậu sống ở đâu? Đây có phải là căn nhà anh ấy đã mua không?” Hi Hi hỏi.

“Thuê nhà ở Danh Đô Quốc Tế.”

“Chung cư này rất tốt nhưng giá cả cũng không rẻ đi?”

“Nhà của người họ hàng anh ấy khá rộng và họ chỉ tính tiền thuê nhà 1.000 đồng một tháng.”

“Tiện nghi như vậy?”

Cam Tề: “Đúng, nếu chia đều thì tớ chỉ cần 500 tệ một tháng.”

“Hắn còn yêu cầu ngươi chia đều, kết hôn không phải nên nam nhân cung cấp chỗ ở cho nữ nhân, hắn không phải là quá keo kiệt sao?” Đào Hi Hi có chút bất mãn.

“Tớ cảm thấy xấu hổ nếu anh ấy lo hết tất cả.”

Đào Hi Hi nhìn người bạn thân nhất của mình thi tuyệt vọng, không cứu nổi.

Cam Tề: “Không có nhà cũng có cái lợi, nếu hai chúng tớ thực sự có thể đi tiếp, sau này chúng tớ có thể cùng nhau trả tiền đặt cọc và cùng nhau trả hết khoản thế chấp, đó sẽ là một sự hợp tác hạnh phúc.”

“Cậu chỉ là một kẻ ngu ngốc, không có người phụ nữ nào muốn cưới một người đàn ông không có nhà” Đào Hi Hi thở dài.

Hai người bận rộn đến tận 11 giờ đêm.