Chương 9.2:

Thực ra ban đầu cô cũng không muốn giặt, nhưng khi giặt đồ lót, cô vô tình đổ quá nhiều bột giặt, dù sao qυầи ɭóŧ của anh cũng không bẩn nên cô xoa chỗ nước còn sót lại rồi giặt lại.

Bằng không quá lãng phí.

Khuôn mặt đen của Mạnh Ngôn lại đỏ lên: “Làm sao em có thể giặt quần áo cá nhân của anh khi chưa có sự cho phép của anh?”

“Lúc ở nhà, quần áo đều do em giặt.”

Mạnh Ngôn: “Đó là nhà em.”

Anh không hiểu tại sao người phụ nữ này lại làm ra hành động kỳ lạ như vậy, Mạnh Ngôn cảm thấy mình như đang khỏa thân trước mặt cô, vô cùng xấu hổ.

“Là một cái nữ nhân phải có ranh giới cảm giác, dù đã lĩnh chứng nhưng chúng ta chưa quen thuộc, đừng xâm nhập vào cuộc sống của nhau quá nhanh.”

“Được.” Cam Tề đáp ứng.

Mạnh Ngôn ngồi xuống ghế sofa, lúc này đã không còn buồn ngủ nữa.

Một chiếc qυầи ɭóŧ bắt mắt treo trần trên không khiến anh cảm thấy nhức mắt dù chiếc qυầи ɭóŧ đó là của mình.

Khi anh ở nhà, người giúp việc phân chia việc giặt và phơi quần áo rất nghiêm ngặt, không phải như thế này.

Đôi mắt đen láy của Mạnh Ngôn Vũ thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt hôm qua ôn hòa tao nhã bây giờ trở nên sắc bén và lạnh lùng.

Cam Tề không để ý đến những lời phàn nàn của anh, tính cách của mỗi người là khác nhau, giờ cô đã biết một trong những điều cấm kỵ của anh, cô sẽ chú ý đến nó.

Có lẽ từ nhỏ cô đã quen với ánh mắt trợn ngược của dì, hiện tại theo cô cảm xúc của Mạnh Ngôn không có tính sát thương.

“Anh Mạnh, anh ăn gì chưa, có muốn em nấu cho anh tô mì không?”

Mạnh Ngôn vốn là tức giận, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nàng.

Người phụ nữ này thật sự không biết mình đang tức giận, mặt không đỏ, tim không đập, bình tĩnh tự hỏi mình đã ăn cơm chưa?

“Em ưu thích đổi chủ đề theo cách này sao? Anh vừa nói đã hai giờ rồi, lúc 2 giờ sáng có ai chưa ăn không?”

Cam Tề lè lưỡi.

Cô không cẩn thận liền dùng phương thức để dỗ Nhạc Nhạc cùng anh nói chuyện, người trưởng thành quả nhiên không dễ chuyển chủ đề.

“Anh Mạnh, em xin lỗi.” Cam Tề chủ động xin lỗi.

“Lần sau em sẽ hỏi anh trước khi giặt quần áo của anh.”

“Không cần.”

Mạnh Ngôn trực tiếp từ chối: “Giặt quần áo là người giúp việc làm.

Ngay cả khi người giúp việc đi vắng, mang ra hiệu giặt đồ cũng là lựa chọn không tồi.

“Được rồi, anh Mạnh, đừng tức giận nữa, lần này là em sai rồi.”

Cô đã nói đến mức này nếu Mạnh Ngôn lại sĩ diện liền hiện ra là anh hẹp hòi.

Hắn tâm tình không muốn tiến vào phòng ngủ chính nữa, cho dù chỉ nhìn thoáng qua bộ đồ lót bồng bềnh, trên mặt cũng sẽ tràn đầy xấu hổ.

“Em, cởi nó ra và phơi khô ở phòng khác.”

Chậc chậc, giọng điệu này đầy ra lệnh, không cho phép từ chối được.

“Được.”

Cam Tề nghe theo, ai đã bảo cô làm việc bất cẩn đâu?

Cô bước vào phòng ngủ chính, vừa cởi chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng trên móc treo quần áo, Mạnh Ngôn đỏ mặt đứng dậy, đi tới cầm lấy nó.

“Quên đi, anh sẽ treo nó lên, sau này em có thể ít chạm vào quần áo cá nhân của anh.”

“A…”

Thật hợp lý khi yêu cầu của anh như vậy.

“Vậy, em về phòng ngủ trước?”

Mạnh Ngôn ừ một tiếng.

Cam Tề nói lời chúc ngủ ngon một cách tự nhiên.