Chương 2: Gặp lại sau

Bây giờ cô đã quyết định sẽ không hối hận

Cam Tề trơ mắt nhìn xem, Mạnh Ngôn lấy ra giấy tờ chứng minh đồng dạng đặt ở trước mặt nhân viên công tác

Quá trình hôn lễ chỉ diễn ra chưa đầy mười phút, có lẽ cả hai đều quá thẳng thắn và ngay thẳng, các nhân viên liên tục nhấn mạnh các hạng mục trong đám cưới.

Bức ảnh nền đỏ được chụp từ máy tự phục vụ ở sảnh cục dân chính, giá 10 tệ.

Một tiếng “răng rắc”

Hai vợ chồng Cam Tề chụp ảnh xong, trong ảnh đầu hai người hơi gần nhau.

Cô phát hiện đối phương thực sự rất bắt mắt, nhìn có chút giống một ngôi sao nổi tiếng hàng đầu với đường nét khuôn mặt đặc biệt ưu việt.

Sau khi ra khỏi cục dân chính, mỗi người đều có một cuốn sổ nhỏ.

“Em không sợ anh lừa dối cuộc hôn nhân của mình sao?” Mạnh Ngôn hỏi.

“Em có gì đáng để anh lừa dối sao?”

Cam Tề cất giấy đăng ký kết hôn vào túi xách.

“Cuối cùng em cũng có thể báo tin vui cho gia đình và dùng bữa với họ khi thời cơ đến.”

Mạnh Ngôn :”Còn phải đợi đến thời điểm thích hợp?”

Anh tưởng rằng người phụ nữ ghét kết hôn trước mặt sẽ kéo anh về nhà ngay lập tức.

Rốt cuộc, khi chúng ta gặp nhau vừa rồi, cô ấy đã nói rằng cô ấy sẽ sẵn sàng kết hôn với một người đàn ông dù chỉ là hình thức.

Cô ấy khẩn trương thay đổi hiện trạng.

Những thay đổi trong nội tâm của Cam Tề vào lúc này có chút kỳ lạ, sự oán giận trong lòng cô dường như đột ngột lắng xuống khi cô nhận được giấy đăng ký kết hôn, và đối với dì của cô đột nhiên bớt hận thù hơn.

Suy cho cùng, cô không còn thuộc về gia đình đó nữa và có thể hòa hợp với nhau như những người nửa thân nửa quen.

“ Được rồi, em về nhà trước và ở đó hai ngày để chào tạm biệt họ một cách đàng hoàng.”

“Được”.

Mạnh Ngôn một chút cũng không hề giữ lại, dù sao nói đúng ra thì hai người cũng không quen biết, chỉ mới nhận được lĩnh chứng mà thôi.

Anh ấy vừa định hỏi Cam Tề : “ Có cần anh đưa về không ?”.

Anh chưa kịp nói gì thì Cam Tề đã chỉ vào chiếc xe điện cũ đậu bên đường “ Có cần em đưa anh về nhà không”.

Mạnh Ngôn là một người đàn ông trưởng thành, nói chính xác thì anh ta đã làm giám đốc, thiếu gia, chủ tịch nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nghe được từ "đưa anh về nhà" từ một người phụ nữ.

Lực sát thưing không khác gì sét đánh ngang trời, toàn thân choáng váng, Cam Tề cho rằng mình đã vượt quá giới hạn khi nói sai.

Dù sao, vừa rồi trên bàn ăn nói: cho dù lấy được giấy đăng kí kết hôn, nếu không phù hợp thì trước tiên phải làm quen trước, hai bên có thể rút lui bất cứ lúc nào.

“Vừa rồi em thấy anh bắt taxi, tưởng anh không có xe nên em chở anh về” Cam Tề giải thích.

Ánh mắt Mạnh Ngôn dừng lại ở chiếc xe điện ngắn, bánh xe phủ đầy bụi ít nhất đã đi được bảy tám năm.

Đây là chiếc xe điện cũ mà Cam Tề mua bằng tháng lương đầu tiên khi cô ấy mới tốt nghiệp, trông không đẹp lắm nhưng cô ấy đã đặt mua một chiếc mới lâu rồi và vẫn để ở cửa hàng.

“ Em thường đi xe này ”.

Cam Tề: “ Công việc của em thường đi trên đường một đoạn ngắn, rất thuận tiện cho việc đi lại mà không lo tắc đường ”.

Cam Tề hiện dựa vào việc mở cửa hàng trực tuyến của riêng mình để bán tranh thủ công và thỉnh thoảng dạy trực tiếp, hiện tại về cơ bản cô có thể kiếm được hơn 10.000 nhân dân tệ mỗi tháng.

Cô ấy lẽ ra đã có thể làm tốt hơn nếu cô ấy không dành nhiều thời gian cho công việc nhà mà dì của cô ấy thỉnh thoảng lại tìm đến rắc rối.

Mạnh Ngôn: “Em có bằng lái xe không ? Đến triển lãm xe xem có yêu thích mẫu nào không nói với anh. Anh mua một chiếc cho em đi làm ”.

“ Không cần ”.

Cam Tề trước đây đã dành thời gian để thi bằng lái xe, khi cửa hàng trực tuyến mới bắt đầu hoạt động, cô đã cân nhắc việc mua một chiếc ô tô để chở đồ đi khắp nơi.

Cô có thể ngủ trên xe khi bận việc đến khuya và về nhà không tiện.

Tiếc là cô vừa tiết kiệm đủ tiền để mua một chiếc Wuling Hongguang, con của anh họ cô đột nhiên bị bệnh, ngay trong đêm đã được đưa đi cấp cứu, số tiền đó đã được dùng để thanh toán chi phí nằm viện.

“ Anh không cần phải lo lắng cho em, em có thể tự chăm sóc bản thân mình ”.

Việc anh đề nghị mua cho cô một chiếc ô tô vừa bất ngờ lại cảm động và khá hào phóng.

Chúng tôi đồng ý không nói cho ai biết về việc lấy chứng chỉ vào thời điểm hiện tại.

Cam Tề sẵn sàng kết hôn vì cô sẵn sàng sống chung, về việc điều kiện của đối phương có vượt trội hay không, cô cũng không có ý định lợi dụng đối phương.

Tỷ lệ ly hôn ngày nay rất cao nên chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé.

Sau này không có điểm chung muốn ly hôn thì cứ tìm lý do mà giải quyết, dù sao vẫn hơn bây giờ bị người ta đâm xỉa xói sau lưng lớn tuổi mà chưa lập gia đình.

“ Còn về nơi chúng ta ở, đợi anh thông báo ” giọng điệu của Mạnh Ngôn bình tĩnh như đang ra lệnh.

Nếu không vội, chúng ta có thể ra ngoài thuê nhà trước tiền nhà chúng ta cưa đôi”.

Mạnh Ngôn nghe được chữ “cưa đôi”, lông mày hơi động, hắn muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn xuống.

Anh không biết rằng ngay cả việc thuê một căn nhà cũng là ước mơ nhỏ bé của Cam Tề.

Cô từ lâu đã muốn trốn khỏi tòa nhà cổ kính rộng 60 mét vuông của nhà dì, nơi 5 người lớn và một trẻ em ngủ trong một gian ban công chưa đầy 3 mét vuông, việc sử dụng nhà vệ sinh và tắm rửa rất bất tiện. .

Năm ngoái tôi đã quyết định dọn ra ngoài thuê nhà nhưng dì cứ cằn nhằn tôi một đêm: “ Có thể kiếm tiền đúng không. Nuôi ngươi ăn uống nhiều năm như vậy, bây giờ cách cứng cáp rồi liền muốn dọn ra ở riêng, không nghĩ báo đáp dì với chú ngươi ân tình...”.

Cam Tề biết dì đây là không nỡ tiền sinh hoạt phí của cô hàng tháng lại thêm việc nhà một mình dì làm không xong.

Mạnh Ngôn cụp mắt nhìn thời gian “ Tuyy là hôn nhân chớp nhoáng nhưng anh cưới em, có đủ khả năng chu cấp cho em, sau này đừng nói những lời kỳ lạ như vậy ”.

“ Anh có cuộc họp ở công ty và phải về, hôm nay chúng ta cứ như vậy nhé ”.

Cam Tề: “ Được ”

Cô quay người định rời đi thì chợt nhớ ra mình đã quên một điều quan trọng.

“ Chờ chút ... Chúng ta thêm Wechat đi ”.

“...”

Lúc này Mạnh Ngôn mới nhận ra mình không có thông tin liên lạc với “vợ” trước mặt, nếu hai người rời đi có thể sẽ mất liên lạc.

“ Gặp lại sau!”.

Mạnh Ngôn bắt taxi trở lại quán cà phê nơi ra mắt và lên chiếc Rolls-Royce màu đen.

Tài xế đợi đã lâu.

“ Thiếu gia, hiện tại về trụ sở công ty hay đi Sơn Thủy trang viên”.

“ Công ty, 4 giờ có cuộc họp”.

Mạnh Ngôn thực ra là con trai của một gia đình giàu có nhất thành phố, tài sản lên tới hàng trăm tỷ, sau khi cha mẹ anh đến Thụy Sĩ, hầu như mọi việc ở đây đều được giao cho anh.

Vừa lên xe, cuộc gọi từ quốc tế đã tới.

“ Mạnh Đình Huân, ngươi có chuyện gì vậy? ”.

Mẹ tôi, người vốn luôn đoan trang đang nổi giận “ Không phải con đã hứa với mẹ sẽ nghe lời đi xem mắt sao? Cô gái nhà người ta nói con không có tới, cho mẹ một lời giải thích hợp lí ”.

Mạnh Đình Huân là biệt danh của Mạng Ngôn ở bên ngoài.

Ngày thường chỉ có người trong nhà gọi anh là Mạnh Ngôn, hôm nay mẹ tôi giận đến nghiến răng nghiến lợi gọi anh bằng tên.

“ Mẹ, người ta đại tiểu thư không có quan niệm thời gian, con đã cho cô ấy thêm 10 phút cũng không thấy người đến ”.

“ Người ta ... Người ta đó là coi trọng ngươi trang điểm hơi lâu một chút ” Người mẹ dịu giọng hơn sau khi nghe thấy con trai mình có đi xem mắt.

“Vậy các ngươi hẹn lại cái thời gian, thật tốt trò chuyện ”.

“ Không cần, con đã kết hôn ”.

Im lặng.

Đầu bên kia điện thoại im lặng khoảng chừng 10 giây “ Con nói cái gì? Lĩnh cái gì chứng nhận ”.

Mạnh Ngôn chụp ảnh bìa giấy đăng ký kết hôn của mình và gửi cho mẹ anh.

“Với nguồn tài chính hiện tại của nhà họ Mạnh, không cần thiết phải kết hôn như cũ, huống chi nhà họ Liên thuộc tầng lớp khác, nếu ngươi và cha ta thực sự thích cô ấy để mấy em lấy. ”

Giọng điệu của mẹ đã có chút không bình tĩnh “ Con biết rõ người ta thích con mà ”.

“ Nhưng con không thích cô ấy ”.

Giọng điệu mạnh mẽ của Mạnh Ngôn: “Mẹ có nghĩ bây giờ là Trung Hoa Dân Quốc không? Nếu cưới vợ, con vẫn phải tuân theo cha mẹ và suốt ngày nói về tuổi của tôi. Bây giờ thì như mẹ mong muốn ”.

“ Con ... Con gái nhà ai vậy”.

“ Mẹ không cần quản, con không phải con nít, đến lúc thích con sẽ đưa cô ấy đến gặp mẹ, mẹ và bố tôi có thể nghỉ hưu ở Thụy Sĩ ”.