Chương 42: Tranh giành ruộng đất

Đấy mới gọi là hiền thần.

Hứa Kính Tông nhìn những người thôn dân ở hai bên đang nhìn chằm chằm vào mình trầm giọng nói: "Đầu đuôi câu chuyện là như thế nào? Nói đi."

Triệu Thông nói: "Bên trái là người thôn Vượng Lâm, bên phải là người thôn Hạ Bộ, hai bên vì tranh giành ruộng đất mà đánh nhau...."

Hứa Kính Tông cau mày "Đất đai không phải đều đã được chia cho các ngươi ổn thỏa rồi sao? Tranh giành cái gì?"

Đại Đường trước mắt hiện đang thực hiện hệ thống bình đẳng hóa đất đai, khi bách tính thành niên quan phủ sẽ cấp đất, chứ không phải người dân tự đi khai hoang đất đai.

Triệu Thông càng tỏ vẻ khinh thường “Hoa Châu đất ít."

Cái chày gỗ này ngươi đến Hoa Châu lẽ nào ngươi không biết Hoa Châu không có bao nhiêu đất đai sao?

"Thiếu đất đai?" Hứa Kính Tông cau mày nói: "Vậy thì phân cho rõ ràng, đất chỗ này của ai, đất chỗ kia của ai, các ngươi cấp đất như thế nào mà để phải tranh? ."

Triệu Thông liếc hắn một cái, "Sứ quân, những loại tranh chấp này, ông có lý của ông, bà có lý của bà cho nên không thể phân biệt được rõ ràng."

Cái gọi là thanh quan khó đứt việc nhà, câu này áp dụng vào những tranh chấp như vậy cũng không sai. Quan phủ địa phương cũng không thể nói đạo lý với những người này.

Hứa Kính Tông chậm rãi đi tới đứng ngay ở giữa nói: "Lão phu Hứa Kính Tông!"

Hàng trăm dân làng hai bên xôn xao một lúc rồi im bặt.

Đây là một dấu hiệu tốt, Hứa Kính Tông hài lòng nói: "Yên lặng một chút, lát nữa ta sẽ cho người đối chiếu thẩm tra lại đất của hai thôn này, lão phu ở đây hứa rằng sẽ không thiên vị, nếu có sai....."

Hắn ta chỉ vào Triệu Thông và nói: "Nếu hắn ta phạm sai lầm, lão phu sẽ khiến hắn hối hận!"

Hứa hẹn như vậy là có lợi cho bách tính nhưng Triệu Thông mới là người phụ trách, một khi xảy ra chuyện lão Hứa chỉ cần lợi dụng hắn là có thể dẹp yên lòng dân.

Nhưng đây không phải là đổ vỏ sao?

Hứa Kính Tông phun vài lời nói tối đen như mực vừa vặn lại rơi trúng ngay đỉnh đầu của Triệu Thông.

Sắc mặt Triệu Thông hơi tái nhợt vừa định nói gì đó thì Hứa Kính Tông đã yên vị trên lưng ngựa: "Châu nha còn nhiều việc chưa giải quyết, lão phu trở về trước, có việc gì cứ bẩm báo."

Ngay sau khi hắn rời đi bách tính trở nên bồn chồn, xao động.

"Triệu minh phủ, Hạ Bộ thôn chúng ta bị mất tận năm mẫu đất, chuyện này giải quyết thế nào?"

"Có cái rắm, năm mẫu đất đó là của thôn chúng ta!"

Hai bên thôn làng lại bùng lên hiềm khích, Triệu Thông vội vàng chạy đến can ngăn.

Dừng lại!

Trong đám đông không biết ai là người bắt đầu ném đồ đạc, Triệu Thông trong nháy mắt bị đống đồ bao phủ.

"Minh phủ!"

Bọn tiểu quan và đám đông hỗn tạp đều sững sờ, vội chạy đến cứu Triệu Thông.

Hứa Kính Tông còn chưa đi xa quay đầu lại nhìn thấy một màn này không khỏi cười thầm vui mừng, trong lòng tự huyễn lão phu thật là sáng suốt cho nên liền chọn tránh đi quả là lựa chọn đúng đắn.

Nhưng vấn đề này vẫn bắt buộc phải được giải quyết!

Sau khi trở lại châu nha Hứa Kính Tông vẫn luôn suy nghĩ cách để giải quyết vấn đề này.

Một tiểu quan tiến vào: "Sứ quân, ngài còn dùng đậu phụ bạch ngọc kia không?"

Hứa Kính Tông gật đầu và vị tiểu quan đi xuống phân phó đầu bếp chế biến đậu phụ.

Đầu bếp chuẩn bị cho đậu phụ và bánh bột nấu cùng nhau để tạo ra một món ngon đặc biệt.

Bánh bột là bánh canh cũng chính là mì sợi.

Hắn cầm đậu phủ bạch ngọc lên, ngửi ngửi một cái cau mày tự hỏi: "Mùi vị kỳ quái này là gì?"

Mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy đậu phụ bạch ngọc vì thế cho rằng đậu phụ chính là có mùi vị này.

Nhưng hiện tại đang là trời tháng năm, thời tiết rất nóng nực.

Đậu phụ này... ôi thiu rồi, nếu có Giả Bình An ở đây nhất định sẽ bảo vứt nó đi. Nhưng bọn họ không biết là nó đã bị thiu, chỉ cảm thấy có mùi lạ nên đầu bếp vẫn đem ra chế biến.

Sau đó món đậu phụ bánh bột được dâng lên và Hứa Kính Tông đã dùng nó, có lẽ vì hắn có thiên phú ăn đậu phụ thối, trong lúc ăn còn khen ngợi: "Mùi vị này thật thú vị, không thể nói rõ được... nó hoàn toàn khác với món đậu phụ Ma Bà đó, thú vị, thú vị, ta đánh giá cao đầu bếp."

Giữa đêm khi đang ngủ Hứa Kính Tông bị cơm đau bụng làm thức giấc, hắn ôm bụng chạy đi nhà xí.

..............................