Chương 2

Đúng là Tô Tinh có loại suy nghĩ này, trước không nói đến công ty của cha cô, chỉ nói riêng studio mà cô đang làm chính là do anh ruột Tô Thần của cô mở. Tuy Cố Trạch Nguyên nắm giữ cổ phần không thấp hơn Tô Thần, nhưng cũng không loại bỏ được ý nghĩ Cố Trạch Nguyên muốn kết hôn để có nhiều hơn.

Bạn trai trước của Tô Tinh chính xác là một người như vậy, cũng may Tô Tinh ngộ ra sớm, biết tra nam làm việc bất chính bắt cá hai tay, nên đã công khai đôi gian phu da^ʍ phụ trên diễn đàn của trường, còn dùng que diêm đốt hết những món mà tra nam tặng.

Cũng vì gặp phải hạng người này nên Tô Tinh sẽ có chút phòng bị với những người đột nhiên đối xử tốt với mình.

Tuy cô thật sự có chút nhan sắc, nhưng những đồng nghiệp khác trong studio không biết cô là em gái ruột của ông chủ, luôn hất mặt sai khiến cô như cũ, huống hồ Cố Trạch Nguyên lại là siêu cấp nam thần, nếu không có âm mưu gì sao có thể chú ý tới một con ma mới vào như cô chứ?

Nghĩ thế này khiến lòng phòng bị của Tô Tinh dành cho Cố Trạch Nguyên còn nhiều hơn.

Mang theo lòng phòng bị này, ngày hôm sau cô vội vàng đến công ty, chạy một đường đến trước thang máy, lúc vừa muốn đi vào chợt thấy Cố Trạch Nguyên đang đứng bên trong liền dừng bước, cửa thang máy cứ như vậy mà khép lại trước mặt cô.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đợi đến chuyến sau mới đi vào.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cô xuống lầu mua ly trà sữa vừa uống vừa phơi nắng, áo len bị phơi dưới cái nắng khiến cô thấy ấm áp vô cùng, cô lười biếng vươn vai, nghĩ đã đến lúc quay về, nhưng vừa mới quay người bỗng thấy Cố Trạch Nguyên đang đứng sau lưng mình.

Anh mặc áo khoác màu đen, trông cao gầy nội hàm, khí chất của anh trong trẻo lạnh lùng, nhưng không biết do đứng dưới ánh nắng hay thế nào mà Tô Tinh thấy bây giờ anh cực kỳ dịu dàng.

Đối mặt với Cố Trạch Nguyên, Tô Tinh vẫn lúng túng, cô ngẩn người, nụ cười trở nên cứng ngắc, máy móc chào hỏi: “Ha, thật trùng hợp, anh cũng tới phơi nắng à.”

Cố Trạch Nguyên không đáp lời, môi Tô Tinh giật giật, không biết nên nói gì: “Hôm nay mặt trời khá đẹp, à chuyện là không có gì nữa tôi đi đây.”

Vừa nói xong bàn chân cô nhanh chóng bước đi, lúc chạy đến cửa cầu thang, cô theo thói quen quay đầu lại, chợt phát hiện ra Cố Trạch Nguyên vẫn đứng đó như cũ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Bây giờ Tô Tinh là nhân viên thực tập, có cố gắng làm mọi việc cũng không nhận được lời khen ngợi, Cố Trạch Nguyên chuẩn bị quay MV mới, Tô Tinh bị sai đi lấy quần áo được tài trợ, chờ cô quay về thì Cố Trạch Nguyên cũng đã trang điểm xong.

Anh ngồi trước bàn trang điểm, nhắm mắt để thợ trang điểm làm bước cuối cùng, để tiện thay quần áo, lúc trang điểm anh chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi đen, cổ áo hơi rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Mặc dù tính tình hơi lạnh nhạt, nhưng Cố Trạch Nguyên lại có khuôn mặt vô cùng dịu dàng nho nhã, đôi con ngươi đen nhánh như được ngâm trong nước hồ sạch sẽ chốn bồng lai.

Làn da anh vốn trời sinh đã trắng, ánh đèn sáng trưng trước gương trang điểm kết hợp với áo sơ mi đen làm nổi bật lên làn da, khiến cả người anh trông như được một tầng ánh trăng bao phủ.

Đặc biệt là xương quai xanh và hầu kết đầy hấp dẫn kia, nếu anh là một chàng trai yêu nghiệt chơi bóng trong trường học thì hẳn số chai nước mà các cô gái đưa tới có thể mở cả một cái máy bán nước tự động ấy chứ.

Tô Tinh ôm túi đựng quần áo đứng trong đám đông, không nhịn được thở dài cảm thán.

Tô Tinh mãi ngắm xương quai xanh và yết hầu của Cố Trạch Nguyên đến ngẩn người, cũng không phát hiện ra anh đã trang điểm xong xuôi và mở mắt ra.

Thật tình cờ là Tô Tinh đứng đối diện Cố Trạch Nguyên, anh vùa mở mắt đã thấy được cô đứng cách đó không xa, người ở đó còn đang bận đắm chìm trong nỗi si mê của mình, nào ngờ trong giây phút mình ngơ ngẩn thì anh đang mím môi nhìn cô cười yếu ớt.

Nụ cười của anh rất cạn, ánh đèn ở đó hơi chói mắt, người khác có thể không để ý không hay biết gì, nhưng nhìn sâu vào mắt anh thì Tô Tinh lại thật sự thấy được.

Cô ngước mắt lên, tầm mắt hai người giao nhau, trong lòng cô rơi lộp bộp một tiếng.

Cô bỗng tỉnh hồn, bối rối cúi đầu, dời tầm mắt khỏi mắt anh.

Quả nhiên là yêu nghiệt mà, chỉ một ánh mắt đã hấp dẫn đến vậy.