Chương 4: Hươu Thần

Sau khi khám phá vùng thác nước kỳ diệu, cả bốn cô gái tiếp tục tiến sâu hơn vào vùng đất mới. Tuy nhiên, không khí bắt đầu thay đổi. Cảnh vật trở nên âm u và lạnh lẽo hơn. Những cây cối xanh tươi dần bị thay thế bởi những thân cây đen sì, gầy guộc, như thể chúng đã bị hút cạn sức sống. Mặt đất cũng trở nên ẩm ướt và trơn trượt, khiến từng bước chân của các cô bé thêm phần khó khăn.

“Cảm giác này… không bình thường chút nào,” Zen thì thầm, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Đột nhiên, từ xa, họ nhìn thấy một khu làng nhỏ bị bao phủ bởi một màn sương đen đặc quánh. Những ngôi nhà lụp xụp, đổ nát hiện lên mờ ảo, và mọi thứ trong làng bị chìm trong bóng tối. Không gian xung quanh lạnh lẽo, ngập tràn sự đáng sợ, như thể tất cả niềm vui đã bị cướp đi. Anna và các bạn đứng chôn chân, tim đập loạn xạ.

Bỗng, từ trong màn sương đen, những hình dáng mờ ảo xuất hiện. Đó là những chiến binh bóng đêm, hình thù to lớn với bộ giáp đen kịt, đôi mắt đỏ rực, ánh lên vẻ hung dữ. Chúng tiến đến gần bốn cô bé, lầm bầm những tiếng thì thầm ma quái.

“Chạy mau!” Reyna hét lên, nhưng cả bốn cô gái dường như bị đông cứng lại bởi sự sợ hãi. Những chiến binh bóng đêm càng lúc càng tiến gần, bàn tay đen tối của chúng vươn ra, chuẩn bị tấn công.

Ngay lúc ấy, một luồng ánh sáng chói lòa chiếu xuống từ bầu trời, soi rọi khắp vùng đất đen tối. Cùng với ánh sáng ấy, con hươu thần xuất hiện, đứng chắn trước mặt bốn cô gái. Bộ lông trắng của nó tỏa sáng rực rỡ, đôi sừng như được bao phủ bởi những tia sáng vàng kim, tạo ra một lớp bảo vệ xung quanh.

“Đừng động vào họ!” hươu thần cất giọng trầm vang. Một luồng sáng mạnh mẽ bắn ra từ sừng của nó, đánh tan bóng tối xung quanh và xua đuổi đám chiến binh bóng đêm. Những hình thù đen kịt gào thét trong đau đớn, tan biến dần vào không khí như những cơn gió u ám.

Khi bóng tối dần tan biến, hươu thần quay lại nhìn bốn cô gái đang run rẩy vì sợ hãi. “Các người hãy đi về. Nơi này rất nguy hiểm,” nó nói, giọng đầy uy nghiêm nhưng cũng mang chút ân cần.

Anna và các bạn nhìn nhau, hiểu rằng mình không nên ở lại đây lâu hơn nữa. Họ gật đầu với hươu thần rồi quay đầu chạy thật nhanh, rời khỏi vùng đất lạ lẫm. Tim họ đập thình thịch, hơi thở dồn dập khi băng qua những cánh rừng, trở lại con đường dẫn về làng.

Cả bốn chạy mãi cho đến khi nhìn thấy những mái nhà quen thuộc của ngôi làng mình. Họ dừng lại, thở hổn hển, nhưng trong lòng vẫn còn rối bời bởi những gì vừa trải qua. Vùng đất mới, những chiến binh bóng đêm, và cả sự xuất hiện của hươu thần... Tất cả đã đánh thức trong họ một cảm giác mới mẻ, xen lẫn lo sợ và kỳ vọng.

Anna và nhóm bạn tiếp tục chuyến đi trở về làng, băng qua những con đường rợp bóng cây và mùi thơm thoang thoảng của cỏ dại. Mặt trời dần ngả về phía chân trời, nhuộm cả khu rừng trong sắc cam ấm áp.

Đột nhiên, Zen chợt khựng lại và nheo mắt nhìn về phía trước. "Này, nhìn kìa!" Zen thì thầm, chỉ tay về phía một người đàn ông cao lớn, mặc một chiếc áo khoác xám che kín toàn thân. Ông ta đang tiến nhanh đến chỗ bà đầu làng – một người thường ngày rất ít khi tiếp khách lạ.

"Ông ấy là ai vậy?" Mio thì thầm, mắt không rời khỏi bóng dáng bí ẩn ấy.

Anna nhíu mày, cảm thấy một cảm giác bất an lan tỏa. "Chúng ta nên đi xem thử," cô nói, không che giấu sự tò mò của mình.

"Nhưng mà..." Reyna định ngăn lại, nhưng nhận thấy ánh mắt quyết tâm của Anna, cô đành gật đầu. "Được rồi, nhưng cẩn thận nhé."

Cả bốn cúi thấp người, nhẹ nhàng di chuyển đến gần hơn. Họ nấp sau những bụi cây rậm rạp để quan sát, cố gắng giữ im lặng. Người đàn ông với chiếc áo khoác xám dừng lại trước căn nhà nhỏ của bà đầu làng. Cửa vừa mở, ông ta nhanh chóng bước vào trong, để lại một chút căng thẳng trong không gian.

Anna liếc nhìn ba người bạn của mình, hạ giọng thì thầm, "Các cậu nghĩ ông ta muốn gì nhỉ?"