Chương 6: Cậu Bé Mắt Xanh

Nghe Anna hỏi về nguồn gốc của mình, cậu bé ngừng lại, đôi mắt xanh ánh lên sự phức tạp, như đang đấu tranh với chính bản thân. Sau một lúc, cậu nói, giọng run rẩy: “Mình… mình tên là Jett. Trước đây, mình là một trong những kẻ phục vụ cho người đứng đầu thế lực bóng tối, Kaliss. Ông ta đã thao túng và biến mình thành công cụ cho kế hoạch của hắn.”

Jett nhìn xuống hai viên pha lê trong tay, tiếp tục với vẻ nghiêm trọng: “Nhưng rồi, mình nhận ra bản thân không còn muốn trở thành nô ɭệ cho bóng tối nữa. Sau khi thoát khỏi sự kiểm soát của Kaliss, mình đã lấy được hai viên pha lê này. Chúng tượng trưng cho năng lượng của bóng tối và cũng là mảnh ghép của ngôi sao cuối cùng… Ngôi sao mà bà đầu làng đã nói đến. Nhưng hiện tại, ngôi sao đó vẫn còn thiếu bốn mảnh ghép nữa.”

Anna lặng người, mắt mở to ngạc nhiên. “Ngôi sao cuối cùng?” cô lẩm bẩm. “Vậy… cậu biết về ngôi sao thứ năm ư?”

Jett gật đầu. “Mình được một nhà tiên tri trong bóng tối hướng dẫn. Ông ấy đã từng được nữ thần Aelina dẫn dắt, nhưng sau đó bị lừa dối và đầy xuống bóng tối, bị nguyền rủa trong đó. Suốt thời gian dài, ông ấy đã hối hận về những việc mình đã làm và muốn tìm lại ánh sáng của sự sống. Trước khi chết, ông ấy đã truyền lại lời tiên tri cuối cùng cho mình.”

Cậu dừng lại, nhìn Anna với ánh mắt kỳ vọng. “Lời tiên tri ấy nói rằng, mình phải tìm ra cô. Ngôi sao cuối cùng, ông ấy tin rằng cô chính là người được chọn. Ông ấy bảo mình hãy tiến đến lâu đài bóng đêm, ăn cắp hai viên pha lê này và sử dụng viên thông đạo ma thuật của ông để trốn thoát. Khi mình đập vỡ viên thông đạo ma thuật, nó đã dẫn mình đến đây, đến ngôi làng nơi cô sống.”

Anna cảm thấy như dòng máu trong cơ thể đang sôi lên. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và quá bất ngờ. “Vậy… cậu đã đến đây để tìm mình?” cô hỏi, ánh mắt đầy vẻ không chắc chắn.

Jett gật đầu mạnh mẽ. “Đúng vậy. Nhà tiên tri đã bảo rằng cô chính là ngôi sao được chọn. Và để kích hoạt ngôi sao đó, cô phải tìm đủ các mảnh ghép còn thiếu. Mình ở đây để giúp cô, nếu cô đồng ý.”

Anna lùi lại một bước, cố gắng tiêu hóa hết mọi thông tin. Cô quay sang nhìn những viên pha lê xanh và đỏ trong tay Jett, rồi nhìn lên gương mặt khẩn thiết của cậu bé. “Nếu mình đồng ý, thì điều gì sẽ xảy ra?”

Jett thở hắt ra, như thể cất được gánh nặng trong lòng. “Nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm những mảnh ghép của ngôi sao cuối cùng. Nó là hy vọng duy nhất để chống lại thế lực bóng tối của Kaliss và mang lại sự hòa bình cho các ngôi làng. Nhưng sẽ có nhiều nguy hiểm đang chờ đợi phía trước.”

Anna nắm chặt tay lại. Cô biết rằng đây là một bước ngoặt quan trọng, không chỉ cho bản thân mà còn cho sự an nguy của mọi người xung quanh. Sau một lúc suy nghĩ, cô ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng rực với quyết tâm. “Mình sẽ làm điều đó. Chúng ta sẽ tìm ra tất cả mảnh ghép của ngôi sao và chiến đấu chống lại bóng tối!”

Sau khi nói chuyện với Jett, bỗng dưng cậu bé lảo đảo rồi ngã gục xuống đất. "Jett!" Anna hoảng hốt kêu lên. Không chần chừ, cô đỡ cậu lên vai và đưa cậu về nhà, quyết tâm chăm sóc cho cậu bé.

Về đến nhà, Anna đặt Jett nằm lên chiếc giường nhỏ trong góc phòng, nhanh chóng đắp chăn và đi lấy nước. Cô nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu, thầm lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra. Đột nhiên, làn da của Jett bắt đầu phát sáng nhè nhẹ. Một thứ ánh sáng mờ ảo, tỏa ra từ người cậu khiến căn phòng tràn ngập sự huyền bí. Anna tròn mắt ngạc nhiên, nhưng không khỏi cảm thấy thích thú trước hiện tượng kỳ lạ ấy. "Cậu ấy thực sự không giống với người bình thường..." cô tự nhủ.

Sáng hôm sau, Jett tỉnh dậy, trông có vẻ đã khỏe hơn. Anna liền mỉm cười, rót một bát cháo trắng còn nóng hổi rồi đưa cho cậu. "Ăn đi, sẽ giúp cậu khỏe lại," cô nói, ánh mắt dịu dàng. Jett cầm bát cháo lên, nhìn Anna với vẻ ngưỡng mộ. Cậu đưa muỗng cháo lên miệng và ăn một cách say mê. "Ngon quá!" Jett reo lên. "Mình chưa từng ăn thứ gì ngon như thế này!"

Anna mỉm cười khi thấy sự hào hứng của cậu. "Đây chỉ là cháo trắng thôi mà. Ở làng chúng mình, còn nhiều món ăn ngon lắm. Sau này cậu sẽ có cơ hội thưởng thức hết."

Tối hôm đó, bà đầu làng trở về từ biên giới, mang theo chiến lợi phẩm từ cuộc chiến với thế lực bóng tối. Mọi người trong làng đón bà với vẻ ngưỡng mộ. Bà đưa ra những món đồ quý giá đã lấy được, trong đó có một cây sáo bạc lấp lánh, một viên pha lê màu tím huyền bí và nhiều viên đá ma thuật khác. Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước những vật phẩm này, nhưng họ cũng hiểu rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

Sáng hôm sau, Anna thức dậy sớm, chuẩn bị đồ đạc cho ngày mới. Cô quay sang Jett đang nằm trên giường. “Này, Jett, hôm nay cậu muốn đi học cùng mình không?” Anna hỏi với vẻ hào hứng. Jett ngạc nhiên nhưng rồi gật đầu đầy thích thú. “Được chứ! Mình muốn xem trường học ở đây như thế nào.”

Cả hai rời nhà, cùng nhau đi tới trường. Trên đường, họ ghé qua nhà chị Reyna để cùng đi. Vừa thấy Jett, Reyna đã nhướn mày cười tinh nghịch. “Ồ, đây là ai thế? Bạn trai em à?” Reyna hỏi, giọng trêu chọc. Cả Anna và Jett đều ngượng ngùng, mặt đỏ lên. "Không phải đâu, đây là bạn mới của em," Anna vội vàng trả lời, liếc sang Jett. Reyna cười lớn, ánh mắt chứa đầy vẻ thích thú.

Đến lớp, Jett ngồi cạnh Anna, ngay sau chỗ của Reyna. Lớp học hôm nay có một không khí hào hứng khác hẳn mọi khi. Cô giáo bước vào lớp, nở một nụ cười bí ẩn. "Chào các em," cô bắt đầu. "Hôm nay, chúng ta sẽ học về một chủ đề rất đặc biệt, một bài học có thể thay đổi khả năng tư duy và sức mạnh của các em lên một tầm cao mới. Đó chính là… phép thuật nguyên tố."

Cả lớp ồ lên trong sự phấn khích, Anna và Jett cũng không ngoại lệ. Ánh mắt của Jett sáng lên với sự tò mò, còn Anna thì cảm thấy như có một ngọn lửa đang cháy bùng trong tim mình. "Phép thuật nguyên tố... Liệu đây có phải là chìa khóa để tìm thấy những mảnh ghép của ngôi sao cuối cùng?" cô nghĩ thầm, lòng đầy hi vọng và quyết tâm.

Tiết học đầu tiên về phép thuật nguyên tố bắt đầu, và cô giáo tuyên bố rằng hôm nay cả lớp sẽ học về nguyên tố cơ bản: gió. Không khí trong lớp học trở nên sôi nổi. Tất cả học sinh đều tập trung, háo hức chờ đợi cô giáo hướng dẫn cách điều khiển nguyên tố.

Cô giáo mỉm cười, giơ bàn tay lên và bắt đầu niệm một câu phép. Từ tay cô, một cơn gió nhẹ bắt đầu hình thành, cuộn tròn và xoáy quanh lòng bàn tay của cô. “Hãy tập trung vào cảm giác của gió,” cô giáo nói, giọng nhẹ nhàng và trầm ấm. “Để điều khiển được gió, các em cần phải cảm nhận sự chuyển động tự nhiên của nó. Dùng bàn tay để định hướng và khuôn mặt để điều khiển năng lượng. Hãy cảm nhận gió như là một phần của cơ thể mình.”

Anna cùng các học sinh khác chăm chú theo dõi. Mọi người bắt đầu bắt chước động tác của cô giáo, cố gắng hình thành dòng gió trên bàn tay mình. Tuy nhiên, việc điều khiển gió không hề đơn giản, và không ai trong lớp có thể làm được một cách thuần thục như cô giáo vừa trình diễn.

Đột nhiên, cô giáo quay sang phía cuối lớp và nhìn thấy Jett, cậu bé mới đến lớp hôm nay. Với ánh mắt tò mò, cô nhẹ nhàng nói, “Cậu bé, cô chưa gặp em trước đây. Em là học sinh mới sao?”

Jett gật đầu ngượng ngùng. Cô giáo mỉm cười, đôi mắt lóe lên chút tò mò. “Vậy em có muốn thử điều khiển gió không? Hãy lên đây và biểu diễn cho cả lớp xem nhé.”

Jett do dự một chút, rồi đứng dậy bước lên phía trước lớp. Tất cả ánh mắt của học sinh đều đổ dồn về cậu, bao gồm cả Anna và Reyna. Jett hít một hơi sâu, rồi đưa bàn tay ra trước, giống như cách cô giáo đã hướng dẫn. Cậu nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Một dòng gió nhẹ nhàng bắt đầu xuất hiện, lượn quanh bàn tay của cậu.

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Khi Jett mở mắt ra, một điều kinh ngạc đã xảy ra. Từ lòng bàn tay của cậu, dòng gió dần hòa trộn với những giọt nước nhỏ, lơ lửng và tỏa sáng như những viên pha lê trong suốt. Một cơn gió mát lạnh cuốn lấy lớp học, mang theo sự kết hợp của nguyên tố gió và nước. Cậu tạo ra một dòng xoáy nhẹ, trong đó những giọt nước nhảy múa theo luồng gió, trông thật tuyệt diệu.

Cả lớp nín thở, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và thán phục. Cô giáo đứng sững sờ, không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến. “Không thể tin được…” cô lẩm bẩm. “Đây không chỉ là điều khiển gió. Em còn có khả năng pha trộn gió với nước… một cấp độ phép thuật cao hơn rất nhiều.”

Anna và Reyna mở to mắt, ngỡ ngàng trước tài năng của Jett. Anna chưa bao giờ nghĩ cậu bé lại có thể thực hiện được phép thuật một cách điêu luyện và tinh xảo như vậy. Cô cảm thấy một cảm giác kì diệu len lỏi trong lòng, một cảm giác như thể mọi điều mà Jett đã nói với cô hôm qua đều có thể trở thành sự thật.

Jett thu tay lại, dòng gió và nước từ từ tan biến trong không khí. Cậu quay về chỗ ngồi, gương mặt có chút đỏ lên vì ngại ngùng trước sự chú ý của cả lớp. Cô giáo nhìn Jett, ánh mắt chứa đựng sự kinh ngạc xen lẫn khâm phục. “Em rất đặc biệt,” cô giáo nói, giọng đầy sự tôn trọng. “Hãy tiếp tục phát triển khả năng của mình. Em có thể tiến xa hơn nhiều với tài năng này.”

Anna nhìn Jett với sự ngưỡng mộ và tò mò. "Cậu ấy thực sự không phải người bình thường," cô nghĩ. "Cậu ấy chính là người đã được nhà tiên tri chỉ định. Và mình... mình phải cùng cậu ấy tìm ra những mảnh ghép của ngôi sao."

Trong lớp học, không khí ngày càng trở nên sôi nổi khi các học sinh đều thử sức mình với nguyên tố gió. Tiếng cười đùa và sự phấn khích lan tỏa khắp phòng. Một vài bạn tạo ra được những luồng gió nhỏ, dù hình thù của chúng có phần méo mó và không rõ ràng. Có bạn thì chỉ tạo ra được một làn gió nhẹ thoảng qua, đôi khi chẳng có gì cả. Mọi người đều đang cố gắng hết sức, dù kết quả có ra sao.

Reyna nhắm mắt, tập trung vào bàn tay của mình. Cô mấp máy môi niệm câu phép, bàn tay dần phát sáng. Ngay lập tức, một cơn gió lạnh băng bốc lên, mang theo những bông tuyết li ti lấp lánh. Luồng gió tuyết ấy nhẹ nhàng bay quanh, trông như một cơn bão tuyết nhỏ đang nhảy múa giữa lớp học. Mọi người ồ lên kinh ngạc trước sự điêu luyện của Reyna. “Tuyệt quá!” một bạn reo lên.

Đến lượt Anna, cô hít một hơi thật sâu, giơ tay lên. Nhắm mắt lại, cô cảm nhận dòng gió luồn lách qua ngón tay mình. Với một chút nỗ lực, cô niệm phép và cảm nhận nguồn năng lượng tràn đầy trong cơ thể. Từ bàn tay cô, một cơn gió xoáy nhanh chóng hình thành, và rồi, kỳ diệu thay, những viên pha lê nhỏ trong suốt bắt đầu xuất hiện, lung linh dưới ánh sáng. Cơn gió pha lê xoay tròn, tỏa sáng rực rỡ khắp căn phòng, khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.

“Thật không thể tin được! Anna đã tạo ra cơn gió pha lê!” một bạn hét lên.

Anna cũng kinh ngạc trước những gì mình vừa làm được. Nhưng ngay lúc đó, một cơn chóng mặt ập đến. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ đi, và cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng. Không kịp nói lời nào, Anna ngất xỉu, ngã xuống sàn lớp.

Trong giấc mơ, Anna thấy mình đang trôi lơ lửng trong một không gian tối tăm và lạnh lẽo. Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một viên pha lê lớn, tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Viên pha lê ấy phát ra một âm thanh yếu ớt, như đang cầu cứu. “Cứu tôi… hãy cứu tôi…” tiếng nói vang vọng trong không gian, dường như vọng ra từ sâu thẳm bên trong viên pha lê. Anna muốn tiến lại gần hơn, nhưng cơ thể cô như bị giữ chặt, không thể di chuyển. “Cậu… là ai?” cô cố gắng cất lời hỏi.

Nhưng ngay lập tức, bóng tối xung quanh nuốt chửng mọi thứ, và Anna giật mình tỉnh dậy. Cô mở mắt, thấy mình đang nằm trên sàn lớp học, xung quanh là những gương mặt lo lắng của các bạn cùng lớp.

“Anna! Cậu tỉnh rồi!” Reyna thốt lên, vẻ mặt đầy lo lắng. Jett cúi xuống, giữ chặt lấy tay cô. “Cậu có sao không? Cậu ngất xỉu giữa chừng, làm mọi người lo lắm.”

Anna chớp mắt, cố gắng định thần lại. “Mình… mình không sao,” cô đáp, vẫn còn hơi choáng váng. “Nhưng mình đã thấy… một viên pha lê. Nó đang cầu cứu…”

Cả lớp im lặng, không ai hiểu Anna đang nói về điều gì. Nhưng cô giáo nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, như thể đang cố hiểu ra điều gì đó. “Có lẽ, em đã chạm tới một thứ gì đó đặc biệt,” cô giáo nói nhẹ nhàng. “Sức mạnh của em đang thức tỉnh, và có lẽ đó chỉ là khởi đầu.”

Anna ngồi dậy, lòng cô vẫn còn bối rối. "Viên pha lê… liệu nó có liên quan gì đến ngôi sao cuối cùng mà Jett đã nói không?" cô tự hỏi, ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm.