Chương 14

Ngu Liễu ngủ một giấc đến hai giờ chiều mới tỉnh.

Tỉnh rượu.

Có điểm ngốc, đầu tóc bù xù ngồi khoanh chân trên giường, chính mình như thế nào nếm rượu đều có thể nếm đến say.

May mắn trừ bỏ bên ngoài có chút xuẩn không phạm sai lầm lớn gì.

Không sao cả, dù sao Lục Diêu cũng đã gặp qua bộ dáng ngu xuẩn nhất của hắn lúc uống say, hắn ở chỗ anh có thể bất chấp tất cả.

Bất quá con mèo đó.

Nhà trọ nuôi mèo sao, như thế nào hắn đến nhiều ngày như vậy rồi mà không biết?

Hắn xốc chăn lên xuống giường, muốn đi tìm con mèo vàng lớn, bất quá ra khỏi phòng đã bị những thứ khác trong sân hấp dẫn lực chú ý.

Cây đại thụ kia nở đầy hoa trắng rung rinh, nhìn kỹ, ồh, có người ở bên dưới khảy cành cây.

Ngu Liễu xuống lầu, đi vào mới thấy rõ là Lục Diêu đội mũ rơm đang hái hoa, để một cái rổ tre trên tảng đá trong tầm tay với, bên trong để hoa Lục Diêu vừa hái xuống, dưới đáy vừa phủ kín một tầng.

Rổ bên cạnh còn để một quả dưa hấu bên trong.

“Anh hái hoa làm gì?” Ngu Liễu tò mò: “Nặng quá sợ gãy cành?”

“Không phải, để làm món ăn.”

Lục Diêu đem hoa vừa hái để vào rổ, nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Đầu có choáng váng hoa mắt không?”

“Không hoa mắt.” Ngu Liễu hiện tại càng có hứng thú đối với hoa hơn: “Hoa này có thể ăn?”

“Hoa Hoè, có thể ăn được.” Lục Diêu buông lỏng tay, cành này bị hái đến không sai biệt lắm, thay một cành khác.

Ngu Liễu: “Nguyên lai đây là hoa Hoè……”

Lục Diêu ừ một tiếng, kết quả đầu ngón tay còn chưa chạm tới chỗ cao của cành cây, có hạt nước đã rơi xuống.

Anh đội mũ rơm còn tốt, quay đầu lại nhìn, người phía sau liền không tốt hơn, bị xối một thân nước, chóp mũi còn treo bọt nước, trên đỉnh đầu còn bị rơi xuống vài phiến lá cây.

Đối diện một lát, Ngu Liễu xấu hổ mà lắc lắc đầu, trong tay còn nắm một cành cây tươi tốt vừa mới kéo xuống, miễn cưỡng buông ra: “Tôi tưởng muốn giúp anh hái.”

Đã quên trời vừa mưa xong, trên cây tất cả đều là giọt nước.

Hắn vỗ rớt lá cây trên đầu, mới ngẩng đầu, tầm mắt trước mặt đột nhiên tối sầm lại, là Lục Diêu cởi mũ rơm đội lên đầu hắn.

“Ngẩng đầu.” Lục Diêu nói.

Ngu Liễu theo bản năng làm theo.

Lục Diêu kéo dây đến cằm giúp hắn thắt lại, Ngu Liễu ngưỡng mặt, tầm mắt thực tự nhiên rơi xuống trên mặt Lục Diêu.

Khó được thưởng thức cảnh đẹp ở khoảng cách gần như vậy, hắn bệnh nghề nghiệp lại tái phát, ánh mắt chuyển sang thành thước, ở trên mặt Lục Diêu bắt bẻ mà đảo qua.

Không có lỗi, thật tuyệt.

Tính, Ngu Liễu vui vẻ thu hồi ánh mắt, tầm mắt hướng lên trên thoáng nhìn, dán chặt vào một chỗ nào đó.

Ánh mắt vẫn luông dừng trên người mình dời đi, Lục Diêu không rõ cảm xúc mà nhấc lên mí mắt, dây mũ đã buộc xong cũng không có thu tay lại.

Ngu Liễu đang nhìn chằm chằm con mèo, gương mặt bỗng nhiên có đồ vật mềm mại lướt qua, nhìn thoáng qua, đó là một đoá hoa Hoè mà Lục Diêu tuỳ ý kẹp ở kẽ tay.

Ánh mắt hắn lại lần nữa rơi xuống trên người Lục Diêu: “Làm cái gì?”

Lục Diêu vừa lòng, bình tĩnh thu tay lại: “Trên người có cảm thấy ngứa không?”

Ngu Liễu cơ hồ lập tức phản ứng lại: “Tôi không phải là thể chất vạn vật dị ứng, hơn nữa cây này vẫn luôn ở chỗ này, nếu bị dị ứng thì đã sớm bị.”

“Ân.” Lục Diêu khích lệ hắn: “Rất tốt.”

Ngu Liễu: “…..”

Không bằng không khen.

Lục Diêu hướng hắn đem rổ dịch chút sang bên kia: “Hoa hái được để vào bên trong, tôi đi nhà bếp.”

Ngu Liễu mừng rỡ tiếp thu việc này, không quên hỏi anh: “Muốn hái bao nhiêu?”

“Đầy một nửa là được.”

Lục Diêu quay người đi ra khỏi bóng cây, đi đến bên bếp lò vọng mắt lại nhìn người còn bận việc ở dưới gốc cây, mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phái bông hoa đang ở trong kẽ tay.

Sau một lúc lâu, ý vị không rõ đem hoa đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, tuỳ ý đặt ở một bên.

Ngu Liễu lần đầu tiên làm việc này còn không thuần thục, cũng may trước khi tiếp nhận Lục Diêu đã hái được non nửa.

Lục Diêu múc mì đã nấu chín vào bát, khi anh nhìn lại lần nữa, Ngu Liễu đã đem rổ đặt ở một bên, chơi cùng con mèo béo mới nhảy xuống.

Hoặc là nói chuẩn xác hơn là hắn đơn phương chơi với mèo.

Con mèo vàng giống như cố ý chơi hắn, từ trên cành cây nhảy xuống lại không phản ứng hắn, híp mắt thoải mái ngồi xuống trên tảng đá, chỉ có cái đuôi vẫy vẫy, ngẫu nhiên cọ qua cổ tay Ngu Liễu cấp cái ngon ngọt, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt xuất thần nhập hoá.

Ngu Liễu cố tình lại thích tính tình này đối với người khác lạnh lẽo kính nhi của nó, cười tủm tỉm gãi gãi cằm nó, chờ Lục Diêu đi tới liền hỏi: “Nó có tên sao?”

Lục Diêu: “Đại Hoàng.”

Ngu Liễu: “Anh đặt?”

Lục Diêu: “Ân.”

Ngu Liễu nhăn lại cái mũi, tỏ vẻ không tán đồng: “Anh cũng quá tuỳ tiện đi, nếu nó có màu trắng màu đen, có phải hay không cũng kêu là đại bạch đại hắc?”

Lục Diêu ngồi xuống trên tảng đá, lấy rổ qua nhặt từng cái lá hỗn hợp bên trong ra: “Vậy cậu đặt một cái tên khác cho nó lần nữa đi.”

“……”

Ngu Liễu trầm mặc hai giây, lễ phép sờ sờ đầu mèo: “Xin chào a, Đại Hoàng.”

Lục Diêu không tiếng động cong môi.

Ngu Liễu: “Là nuôi ở nhà trọ sao, mấy hôm trước như thế nào không thấy qua?”

Lục Diêu: “Nuôi thả, mấy ngày hôm nay trời vẫn luôn mưa, hẳn là trốn ở xà nhà ai đó.”

Lục Diêu nói tới đây dừng một lúc, bổ sung: “Không chỉ có mèo, còn có cả chó.”

Ngu Liễu xác định mấy ngày nay hắn là chưa thấy qua mèo lại chưa thấy qua chó: “Cũng nuôi thả?”

Lục Diêu nói không phải: “Nuôi ở trong sân, trước khi cậu tới có một hộ dân mượn đi rồi, gà nhà ông ấy mới vừa ấp xong, sợ ban đêm có chồn tới.”

Ngu Liễu trợn to mắt: “Trong núi có chồn?”

Lục Diêu: “Trong núi này cái gì cũng có.”

Ngu Liễu bị gợi lên lòng hiếu kì: “Cũng có sóc, có sói, có hươu rừng? Anh đều đã thấy qua?”

Lục Diêu không nói tiếp: “Đi ăn cơm trước đi.”

Anh không nói Ngu Liễu thiếu chút nữa đã quên, từ sáng đến bây giờ, hắn còn chưa có ăn cơm đâu.

Lần trước không ăn được cơm chiên, làm hắn đem cơ hội nếm thử tay nghề của ông chủ Lục kéo dài đến hôm nay.

Trên bàn để một chén mì sắc hương vị đầy đủ, còn có mấy cây rau xanh đã nấu, mặt trên còn có váng dầu nổi lên thật đẹp, mặt trên của trứng chiên còn rải một lớn hành thái tinh tế.

Ngu Liễu nếm thử một ngụm liền nhịn không được cuộn lại ngón chân ở dưới gầm bàn, ăn ngon, mùi vị không giống với bữa sáng hắn đã ăn ở cửa hàng trong thành phố.

Vừa ăn mì, vừa nhìn Lục Diêu lấy nước lên từ giếng, sau đó đem hoa Hoè đã hái xuống ngâm vào bên trong, anh đem quả dưa hấu bỏ vào trong thùng gỗ rồi thả thùng gỗ vào lại trong giếng.

Ngu Liễu đã nghe nói qua, trước kia không có tủ lạnh, mùa hè trái cây sẽ được thả xuống suối hoặc giếng nước làm đông lạnh, nhưng hắn chưa bao giờ được nhìn thấy hay nếm thử qua dưa hấu đông lạnh trong giếng nước, lòng hiếu kỳ của hắn lại khơi dậy ở chỗ này.

Hắn nhớ mong đến buổi tối, trước khi đi ngủ cũng không thấy Lục Diêu có ý định lấy dưa hấu ra tới, nhịn không được liền hỏi.

Lục Diêu nhíu mày: “Muốn ăn dưa hấu?”

Ngu Liễu thành thật thẳng thắn: “Tôi chính là muốn ăn thử dưa hấu đông lạnh bằng giếng nước, trước kia chưa ăn bao giờ.”

Tay Lục Diêu gác trên lan can, tựa ở suy tư: “Hôm nay quá muộn, ăn lạnh dạ dày dễ dàng không thoải mái, ngày mai đi.”

“Lần sau còn muốn cái gì, nhớ nói cho tôi sớm chút.”

Lục Diêu nói chuyện giữ lời, ngày hôm sau Ngu Liễu còn không có hỏi, anh đã vớt dưa hấu lên và cắt sẵn.

Ngu Liễu xuống lầu, liền thấy Triệu Tiểu Tùng cùng với một đứa nhỏ không quen biết cùng nhau ngồi dưới gốc cây, bên cạnh có một con chó tựa như khúc gỗ duỗi đầu lưỡi vui sướиɠ vẫy đuôi.

Ngu Liễu đi qua, nhìn đứa nhỏ xa lạ một lúc, không xác định hỏi Triệu Tiểu Tùng: “Miêu Miêu?”

Triệu Tiểu Tùng còn chưa kịp nói lời nào, đứa nhỏ đã trợn to đôi mắt: “Mới không phải, Miêu Miêu là con gái, em là con trai!”

“Đúng vậy Liễu ca ca, anh như thế nào không phân biệt nam nữ.”

Tuy Triệu Tiểu Tùng tuổi còn nhỏ, nhưng lúc chê cười người khác cũng không hàm hồ: “Đây là Diệp Bảo, tới trả Thuỷ Tài, đây.”

Nó chỉ vào con chó: “Đây là Thuỷ Tài.”

Thuỷ Tài thoạt nhìn thực vui vẻ, cái đuôi vẫy sắp thành cánh quát, chính là bụng cùng bốn chân có điểm dơ dính đầy bùn.

Ngu Liễu nhìn quanh bốn phía không tìm thấy Đại Hoàng, liền cùng bọn Triệu Tiểu Tùng ngồi xuống chơi với Thuỷ Tài.

Lục Diêu bưng dưa hấu tới, đốc xúc bọn họ rửa tay ở chậu nước bên cạnh, mới đưa cho mỗi người một miếng dưa hấu lớn.

Ngu Liễu cắn ngụm dưa hấu, mát lạnh ngon ngọt không sai, nhưng tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Tư thế này, sao lại có cảm giác Lục Diêu đối xử với hắn như một đứa trẻ?

Hôm nay là một ngày nhiều mây, khả năng cao là sẽ kéo dài đến đêm không mưa, dưới cây Hoè có ba người đang ăn dưa hấu, một người đang ngồi trên băng ghế nhỏ tắm cho chó, một con mèo nằm bò trên tường ngủ gà ngủ gật.

Thuỷ Tài rất ngoan, thời điểm cả người ướt đẫm còn biết nghe lời không thể lắc đầu, tắm xong lâu khô liền nhảy lên tảng đá ngồi liếʍ lông.

Lục Diêu tắm cho chó xong, nhìn nước còn thừa hơn phân nửa, đổ thì tiếc, đơn giản là cho chính mình gội đầu.

Ngu Liễu nhìn một hồi, có chút không hiểu: “Chỉ dùng nước gội?”

Lục Diêu: “Đây là nước bồ kết.”

Bố kết, lại là một đồ vật mà Ngu Liễu chỉ từng nghe nói.

Hắn tò mò hỏi: “Có mùi vị sao?”

Lục Diêu: “Cậu có thể ngửi thử xem.”

Ách.

Ngu Liễu nhìn chậu gỗ để một bên ở trên mặt đất, lại nhìn Lục Diêu đang cúi đầu ngồi ở trước mặt hắn, cúi người nghiêng người qua.

Lục Diêu cảm giác được, theo động tác của hắn bỗng nhiễn ngẩng đầu, huyệt thái dương bị má mềm mại cọ qua.

Anh không khỏi khựng lại, ngay sau đó giương mắt lên xem Ngu Liễu.

Người sau đã lui lại một chút, đang lau chóp mũi ướŧ áŧ, sau đó ngửi vệt nước dính ở lòng bàn tay: “Hình như không có mùi vị gì.”

Lục Diêu nhàn nhạt ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt vọt nước đứng lên, xoay người đi đến dưới mái hiên lấy khăn lông khô để ở giá áo chùm lên đầu, lại từ đại sảnh đi vào phòng khách nhỏ hẹp dưới cầu thang.

Anh thay áo trên ướt ra, tóc càng đơn giản, tóc ngắn tuỳ tiện lau lau liền khô không sai biệt lắm.

Cửa sổ mở ra một khe hở để thông gió, Lục Diêu dựa vào một bên, từ nơi này nhìn ra, vừa lúc có thể thu hết vào mắt toàn cảnh của người dưới gốc cây.

Ngu Liễu ăn dưa hấu xong, dựa vào trên tảng đá một bên phe phẩy quạt hương bồ một bên chơi di động, Triệu Tiểu Tùng nghiêng cái đầu qua đây nhìn, Ngu Liễu liền thuận tiện giúp nó phe phẩy.

Lục Diêu dùng khuỷu tay chống song cửa sổ, nghiêng đầu là có thể thấy bên thái dương có một vết sẹo từ trong gương kiểu cũ treo trên tường.

Anh giơ tay lên chạm vào một chút, không biết vì sao, đột nhiên rũ mi mắt xuống mỉm cười.

Đã lưu lại từ rất nhiều năm trước, sớm không có cảm giác, bây giờ bị Ngu Liễu vô tình chạm vào, cảm giác tồn tại nhưng thật ra mạnh lên, thậm chí ẩn ẩn có chút nóng lên.

Mà dưới gốc cây, Ngu Liễu đem điện thoại mở ra trò chơi nhường cho Triệu Tiểu Tùng, tay phe phẩy quạt hương bồ chậm lại, nhân lúc không ai phát hiện, lén lút đưa tay xoa chóp mũi.

Kỳ thật cũng không phải không ngửi thấy gì.

Là một hương vị thực tố, trộn lẫn mùi cây cỏ, giống như lá chín, nếu tẩm nước lại lắng đọng lại, trầm ổn thanh đạm, giống như mùa hè ở vùng núi đầy cây cối, bóng da^ʍ và nước suối chảy.

Tựa như cảm giác Lục Diêu đem lại cho hắn.