Chương 16

Lục Diêu muốn cười, nhưng ngại mặt mũi người nào đó nên nhịn lại.

Anh sải bước tới hộ Ngu Liễu ở phía sau, sau khi con ngỗng lớn kêu cạc cạc lao tới tay mắt lanh lẹ nắm cổ nó xách lên.

“Cạc cạc cạc!”

Đại ngỗng nổi giận, đạp chân đập cánh vùng vẫy dưới tay Lục Diêu.

Ngu Liễu thoát khỏi miệng đại ngỗng, khom lưng chống đầu gối thở hồng hộc.

Lục Diêu tuỳ đại ngỗng vùng vẫy, xách nó như xách gà con: “Con này là ác bá nổi tiếng trong trấn, cậu trêu nó làm gì?”

“Không có! Tôi chỉ là cùng nó chào hỏi.”

Ngu Liễu thực oan uổng: “Ai biết tính cách nó như vậy, từ giao lộ dưới kia đuổi tôi đến nơi này, mệt chết tôi rồi.”

Lục Diêu nghiêng đầu nhìn hắn: “Bị mổ?”

Ngu Liễu hoãn lại khẩu khí, xua xua tay: “Không có, còn thiếu chút nữa.”

Hắn chạy cái trán đều toát một tầng mồ hôi mỏng, hai gò má hồng hào xinh đẹp, ngọn tóc mềm mại bị gió thổi lắc lư, vừa thấy liền biết xúc cảm rất tốt.

Lục Diêu trầm mặc không lên tiếng đem đại ngỗng đổi sang tay khác: “Được rồi, đi vào trước đi, dưa hấu lớn như vậy ôm cũng không biết mệt.”

Xác thật khá nặng, Ngu Liễu ôm dưa hấu xoay người đi vào hậu viện.

Lục Diêu thu hồi tầm mắt nhìn về phía đại ngỗng, nhớ tới vừa rồi Ngu Liễu binh hoang mã loạn hướng anh chạy tới, dùng bàn tay vỗ hai cái xuống trán nó, vẫn là không nhịn cười được.

“Lần trước còn khen ngươi biết làm ngỗng, chỉ giỏi khi dễ mấy con khỉ quậy không hiểu chuyện đó, nhanh như vậy liền phiêu.”

Anh ngồi xổm xuống đặt con ngỗng trên mặt đất: “Hắn đáng yêu như vậy, ngươi cũng không biết xấu hổ khi dễ?”

Một người một ngỗng nhìn nhau, đại ngỗng vừa được tự do liền lập tức giang rộng đôi cánh vươn cao cổ, một bộ dáng hùng hổ đe doạ người.

Sau đó đã bị Lục Diêu không nhẹ không nặng tát một cái lên đầu.

“Nhận cho rõ người, lần sau lại khi dễ hắn, đem ngươi hầm cho hắn bồi bổ thân thể.”

Lục Diêu trở lại trong viện, Ngu Liễu đã đem dưa hấu rửa sạch ở đàng kia chờ Lục Diêu: “Làm thế nào để thả xuống giếng?”

“Khoảng trống trong tủ lạnh đã được dọn sạch, bỏ vào tủ lạnh cũng như nhau.” Lục Diêu đi tới.

Dưa hấu được đặt ở trong thùng gỗ đựng nửa nước, Ngu Liễu ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, dùng hai tay ấn quả dưa hấu, nghiêm trang nói: “Nhưng tôi cảm thấy dưa hấu làm lạnh bằng giếng nước càng ngọt hơn.”

Nào có cái gì càng ngọt, bất quá là cảm giác mới mẻ còn chưa qua.

Lục Diêu trong lòng buồn cười, không vạch trần hắn, theo ý tứ hắn bỏ dưa hấu vào trong giếng, thuận đường dạy hắn một lần làm sao để dùng thùng gỗ múc nước.

Ngu Liễu ghé vào bên cạnh giếng hướng bên trong xem, liền cảm thấy một cỗ khí lạnh xông thẳng vào mặt.

Lục Diêu chuẩn bị lên lầu, Ngu Liễu vừa định hỏi anh ăn cơm chưa, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ thanh thuý gọi “Lục Đại ca”, Ngu Liễu nhìn phía cửa, thực mau liền có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chạy vào.

“Tiểu Nhã?”

Lục Diêu dùng lại bước chân: “Tìm anh có việc gì?”

Vừa nhìn thấy Lục Diêu, cô giá nhỏ vừa rồi còn hấp tấp lập tức đổi tính văn nhã, khuôn mặt hồng hồng hai mắt sáng lên: “Không có việc gì, chính là đã lâu không được nếm tay nghề của dì Trương, rất nhớ.”

“Ân, đi đi.” Lục Diêu: “Vừa vặn dì Trương còn chưa đi.”

Cô gái nhỏ gật gật đầu, thấy anh muốn lên lầu, vội hỏi: “Lục Đại ca anh cũng chưa ăn cơm, nếu không em kêu dì Trương làm cùng luôn, lát anh xuống dưới ăn?”

Lục Diêu nguyên bản tính toán tắm xong rồi xuống dưới tự làm, bất quá như vậy cũng được liền đáp ứng.

Tiểu cô nương vui mừng ra mặt, lập tức chạy về phía phòng bếp kêu dì Trương làm hai phần đồ ăn, Ngu Liễu ngồi dưới tàng cây, người lớn như vậy mà không bị cô phát hiện.

Hắn đã ăn cơm trưa, dưa hấu sẽ không được làm lạnh trong một thời gian ngắn, nơi này không có chuyện của hắn.

Ngu Liễu tự giác đứng dậy lên lầu, về phòng tuỳ ý thu dọn phòng một chút, sau đó ngồi ở hành lang lười biếng hưởng thụ gió mát.

Sau khi phát tin trong vòng bạn bè từ ngày hôm qua hắn liền chưa xem lại, lúc này bấm mở WeChat, tin vòng bạn bè trả lời đã 99+.

Lượt thích tạm thời bỏ qua, đại đa số trong phần bình luận các bạn học đồng nghiệp và bạn bè đều đang hỏi hắn đây là chạy đi chỗ nào lưu miêu đậu cẩu đi.

Ngu Liễu thống nhất trả lời bằng một cái mặt cười ngớ ngấn, mới vừa ấn gửi vài giây, Yến Gia liền gửi tin nhắn tới chọc hắn.

Yến Gia: [Nha, còn sống?]

Ngu Liễu: [/Gấu trúc méo miệng/]

Yến Gia: [Gần nhất đối tượng tình một đêm của cậu thế nào?]

Ngu Liễu: [……Cái gì đối tượng tình một đêm của tôi, kiến thức nóng bỏng, thời điểm thực sự không biết xưng hô có thể không xưng hô.]

Yến Gia: [Được, tôi đổi một cái.]

Yến Gia: [Gần đây cùng cái kai thành thật kiên định nam nhân đẹp trai thảo ngươi thế nào?]

Ngu Liễu: [……]

Ngu Liễu: [Không thế nào! Bây giờ hoàn toàn là quan hệ giữa ông chủ và khách trọ, kia tràng ngoài ý muốn đã sớm kết thúc, không có bất luận cái gì kế tiếp, cậu đừng bát nháo lung tung não bổ.]

Yến Gia: [Nhưng cậu đánh giá hắn rất cao.]

Ngu Liễu: [Làm gì /bên trái lẩm bẩm/, người ta tốt tôi còn không thể khen.]

Yến Gia: [Được rồi, không có việc gì, vấn đề không lớn, cậu còn có cái quân dự bị.]

Ngu Liễu: [?]

Yến Gia: [Đối tượng xem mắt của cậu bộ đội đặc chủng a, như thế nào, mới đi ra ngoài bao lâu liền đem người đã quên.]

Ngu Liễu: [……]

Ngu Liễu: [Chúng ta có phải là lâu lắm không gặp rồi không, cảm tình có chút xa lạ? Nếu không tạm thời đừng hàn huyên.]

Yến Gia: [Ha ha ha ha đừng, kai đổi đề tài khác kéo gần hơn.]

Yến Gia: [Ngày hôm qua tôi gặp được Trình Tây Ngô, ở trung tâm thương mại, hắn bồi vị hôn thê tương lai đi dạo phố.]

Ngu Liễu: [……]

Yến Gia: [Có chút kỳ quái, bọn họ đều đã sắp đính hôn, nhìn cũng không thân mật lắm, đặc biệt là Trình Tây Ngô, quá khách khí, cảm giác đối mặt không phải vị hôn thê, mà là đối tác làm ăn thương nghiệp.]

Ngu Liễu: [Được rồi, cậu chú ý bọn họ như vậy làm gì?]

Yến Gia: [Tôi cũng không muốn chú ý, ai kêu cậu thích hắn? Đối tượng thầm mến của con trai tôi sắp kết hôn cô dâu lại không phải hắn, tôi không thể không để bụng?]

Ngu Liễu: [……]

Ngu Liễu: [Quỷ cô dâu.]

Ngu Liễu: [Cậu đừng cái hay không nói chỉ nói cái dở được không.]

Hắn rất phiền, rất buồn bực, hắn chỉ là muốn hưởng chút gió đơn giản mát mẻ chút, không phải là muốn bị người đâm tim lạnh tâm khảm.

Hắn ngẩng đầu nhìn vào trong sân, bỗng nhiên cảm thấy cả sân đầy hao đều không đẹp nữa.

Lại nhìn xa một chút, bên dưới hiên đối diện sân, đại soái ca cùng tiểu mỹ nữ ngồi cùng một bàn ăn cơm, hai người không biết nói cái gì, tiểu cô nương thường trộm ngẩng đầu, len lén nhìn anh một cái, tâm tư của tiểu cô nương thật minh bạch.

Hắn ủ rũ ghé vào lan can nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nhăn mặt lại, gửi cho Yến Gia một tin nhắn như vậy: [Ai, tôi thật âm u /khổ sở/]

Yến Gia: [Ân?]

Ngu Liễu: [Chính mình tình lộ nhấp nhô, nhìn người khác giai ngẫu sắp thành, cư nhiên cảm thấy có chút khó chịu /nằm sấp xuống đất/ /nằm sấp xuống đất/]

Yến Gia: [Ha hả.]

Yến Gia: [Cậu như thế nào liền biết người khác muốn thành?]

Ngu Liễu: [Nhìn liền thấy xứng đôi.]

Yến Gia: [Lần trước ở trên đường nhìn thấy hai con chó kim mao cậu cũng nói như vậy, kết quả bọn nó chỉ là hai anh em sinh đôi, cậu nhìn cái gì cũng đều xứng đôi.]

Ngu Liễu: [? Làm gì mắng chửi người?]

Yến Gia: [Tôi việc nào ra việc đó, cậu đừng phát tán liên tưởng.]

Nga.

Ngu Liễu thu hồi di động, không muốn cùng cậu ta nói chuyện.

Cũng không muốn nhìn người khác thành đôi, hắn vẫn là về phòng ngủ đi.

Ngày hôm sau sau giờ ngọ, Ngu Liễu ngủ đủ rồi, mới đi xuống lầu, liền thấy Lục Diêu ngồi bên cạnh giếng …… Giặt quần áo.

Đại Hoàng đang ngồi xổm trên tảng đá đối diện như một con gà mái, Ngu Liễu nghĩ nghĩ, đi qua ôm Đại Hoàng lên, ngồi lên chỗ của nó, để nó ưỡn bụng thoải mái dễ chịu nằm trong lòng mình.

“Như thế nào còn giặt tay?” Hắn gãi gãi cằm Đại Hoàng.

Lục Diêu: “Một hai bộ mà thôi, bỏ vào máy giặt còn phiền toái.”

Ngu Liễu đánh giá Lục Diêu, cao gần 1m9 con người rắn rỏi, thân hình chân dài tướng mạo xuất chúng, một thân cơ bắp xinh đẹp, cái trán còn có một vết sẹo soái chết người.

Theo lý thuyết điều kiện được trời ưu ái như vậy, trên người nhiều ít mang khí chất hắc lão đại hung ác kính nhi đi?

Nhưng là Lục Diêu không có, anh một chút cũng không hung, anh như là một người anh trai trong nhà sủng tiểu hài tử nhất, anh cường đại không làm người sợ hãi, chỉ cảm thấy ở bên người anh vạn sự đáng tin cậy.

Ngay cả làm những công việc nhà vặt vãnh cũng thuần thục như vậy, thoạt nhìn không hề có cảm giác không khoẻ.

Ngu Liễu yên lặng từ đáy lòng dán cho Lục Diêu nhãn hiệu “Hiền huệ.”

“Cô gái ngày hôm qua tới tìm anh là ai vậy?” Vấn đề này kỳ thật ngày hôm qua hắn đã muốn hỏi, bất quá không tìm được cơ hội mới kéo dài tới hôm nay.

Lục Diêu liếc hắn một cái: “Hỏi cái này làm gì.”

Ngu Liễu: “Có chút tò mò mà thôi, không thể nói sao?”

“Không có gì không thể nói.”

Lục Diêu đổ nước bẩn, lại lần nữa múc đầy thùng nước sạch: “Cô ấy là con gái của An thúc, tên là Tiểu Nhã, mới vừa tốt nghiệp cấp ba trở về.”

“Tốt nghiệp cấp ba?” Ngu Liễu tính ngày: “Chính là thi đại học không phải ngày 8 mới kết thúc sao?”

Lục Diêu: “Được đề cử đi học.”

Ngu Liễu: “Ách, vậy rất lợi hại…… Tê ——“

Lục Diêu bỗng chốc ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

Ngu Liễu nhìn chằm chằm lòng bàn tay: “Không cẩn thận bị Đại Hoàng cào.”

“Tôi nhìn xem.” Lục Diêu kéo tay Ngu Liễu qua, nước cũng dính vào trên tay Ngu Liễu.

“Không có việc gì.” Ngu Liễu không thèm để ý: “Nó không dùng lực.”

Lục Diêu buông tay ra: “Chờ tôi một chút.”

Sau khi giặt sạch quần áo và vắt nước cho khô, anh lấy bấm móng tay trong hộp nhỏ dưới gầm cầu thang, trở lại ngồi xuống trước mặt Ngu Liễu, tư thế bắt đầu cắt móng cho Đại Hoàng nằm ở trong lòng Ngu Liễu.

Ngu Liễu chính là ngồi trên tảng đá xanh xung quanh gốc cây, Lục Diêu ngồi trên băng ghế nhỏ, thấp hơn hắn một khoảng, anh cách trước mặt hắn rất gần cúi đầu, cánh tay thường thường cọ qua sườn đùi ngoài của hắn, yên lặng sinh ra một loại cảm giác thân mật vi diệu.

Ngu Liễu bất giác hoảng hốt, chờ đến Triệu Tiểu Tùng từ bên ngoài hấp tấp chạy vào, mới gọi hồn hắn lại.

“Lão đại, đá trong nhà cháu không đủ, cháu tới chỗ chú lấy một ít!”

Triệu Tiểu Tùng một đường la hét chạy vào trong sân, thấy hai người họ liền lễ phép dừng chân lại: “Di, hai người chơi cái gì vậy?”

Cậu bé thay đổi phương hướng chạy tới, sau khi thấy bọn họ đang làm gì, thay âm khoa trương: “Wow, không phải đi lão đại, chú cư nhiên tự mình cắt móng cho Đại Hoàng!”

Ngu Liễu bị nó hù nhảy dựng: “Làm sao vậy, không thể cắt?”

“Không phải a.” Triệu Tiểu Tùng nói: “Lần trước Đại Hoàng cào một đường chỉ trên quần áo của em, em kêu lão đại cắt móng cho nó, Lão đại còn nói loại việc gây cản trở bọn nó phóng thích hành vi thiên tính là hành vi phạm tội.”

Cậu bé chọc chọc bả vai Lục Diêu: “Lão đại, chú hôm nay như thế nào lại đột nhiên phạm tội?”

Lục Diêu bình tĩnh chuyển từ chân trái của Đại Hoàng sang chân phải: “Đá ở phía dưới tầng hai bên trái trong tủ lạnh, lấy xong thì đổ đầy nước vào để làm đá tiếp cho chú, bằng không lần sau liền không cần tới.”

“Ai, được rồi.”

Triệu Tiểu Tùng nhanh như chớp chạy hướng tới tủ lạnh, bùm bùm một trận lại rất nhanh như chớp chạy trốn.

Trong sân khôi phục yên tĩnh.

Ngu Liễu đặc biệt may mắn có Đại Hoàng ở trong lòng hắn, hoàn mỹ cho hắn không biết vì sao bỗng nhiên không có chỗ đặt ánh mắt cùng đôi tay.

Lục Diêu mỗi lần cắt xong một cái móng đều phải cẩn thận dùng lòng bàn tay kiểm tra xem còn sắc bén hay không, cắt xong cái móng cuối cùng, lau sạch mà vỗ vỗ cái bụng của nó: “Được rồi.”

Ngu Liễu thở phào nhẹ nhõm, không khí kỳ quái rốt cuộc kết thúc.

Vò một phen đầu mèo vừa định nói chuyện, đỉnh đầu bỗng nhiên bị đập nhẹ nhàng một chút.

Không chờ hắn kịp phản ứng, Lục Diêu đã vươn tay giúp hắn gạt đi đoá hoa Hoè, trước khi thu hồi, bàn tay thập phần tự nhiên mà ở đỉnh đầu hắn xoa xoa.

Ân, không ngoài sở liệu, xúc cảm xác thật rất tốt.

Ngu Liễu bất thình lình bị sờ đầu phát ngốc, sau một lúc lâu, hoảng hốt cũng xoa đầu mình một phen: “Làm gì a, hâm mộ tôi có tóc?”

Lục Diêu thế nhưng cũng theo hắn nói gật đầu: “Ân, hâm mộ.”

Ngu Liễu nhướng mày: “Anh không phải cũng có sao?”

Hắn đưa tay đi sờ sờ đầu Lục Diêu: “Chính là có chút ngắn, đâm tay.”

Lục Diêu ánh mắt loé loé, ý cười đạm đi, nhiều thêm vài phàn cảm xúc phức tạp.

Ngu Liễu trong lúc vô tình chạm phải tầm mắt anh, một góc nhỏ trong tim như là bị búa nhẹ nhàng gõ một cái, đau nhức tê dại, hô hấp đứt quãng, tay vươn ra cũng cứng lại rồi.

Chỉ có tiếng tim đậm mạnh mẽ và tự do, hơn nữa đột nhiên phá lệ trở nên có cảm giác tồn tại.

“Anh——“

“Tiểu Lục, Tiểu Lục có ở đây không? Tiểu Lục?”

Thanh âm to lớn vang dội làm Đại Hoàng cả kinh xoay người chạy, Ngu Liễu cả kinh, mạc danh chột dạ mà rất nhanh thu hồi tay, cùng lúc đó An thúc cũng hùng dũng nện bước đi vào.

Lục Diêu nhắm mắt, cảm xúc ám trầm ở đáy mắt biến mất, vỗ vỗ ống quần thong dong đứng dậy: “Cháu ở đây, An thúc, tìm cháu có chuyện gì sao?”

An thúc xua xua tay, vẻ mặt khó xử: “Ai, cũng không phải là chú, là con gái của chú, nó cái kia…… làm chú đến đây cùng cháu thương lượng một chút chuyện!”

Ngu Liễu thừa dịp bọn họ nói chuyện lẻn đi, vào đến bên dưới hiên mới thả chậm bước chân.

Vẫn chưa bình phục tâm tình cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình, lại chậm rãi nắm tay lại, cái loại cảm giác đâm tay một chốc thế nhưng không tan đi được, làm hắn có chút choáng ngợp.

Khó lường.

Như thế nào đầu tóc ông chủ Lục cũng giống như, mang theo điện……