Chương 19

Bất quá không thích liền không thích đi, vấn đề không lớn, tâm thái của tôi tốt năng lực tiếp thu mạnh mẽ, cũng không phải loại la liếʍ lỳ lợm dây dưa, nhưng vì cái gì hắn một hai cứ bắt tôi phải có mặt tại buổi lễ đính hôn của hắn, cứ phải liên tiếp gửi tin nhắn cho tôi nhắc nhở chuyện này? Tôi chính là không nghĩ cũng không muốn tham gia không được sao?”

Lục Diêu lẳng lặng cùng hắn đối diện, chỉ nghe, cũng không nói gì, nhưng tiết tấu đầu ngón tay gõ trên mặt bàn rõ ràng rối loạn, lại ẩn ẩn có chút cáu kỉnh.

“Hắn từ rất sớm liền nói với tôi là hắn thích cô gái tóc dài, từ khi đó tôi liền biết chúng tôi không có khả năng, cho nên tôi cũng chưa từng nghĩ muốn thổ lộ với hắn, không ôm quá nhiều hy vọng có thể cùng hắn ở bên nhau.”

“Kỳ thật sau thời gian nghĩ thông suốt, liền cảm thấy vẫn luôn làm bạn bè cũng không có gì không tốt, ít nhất còn có thể thường xuyên gặp mặt, bây giờ hắn muốn kết hôn, trong lòng tôi không thoái mái, nhưng cũng nguyện ý thật tâm chúc phúc.”

“Chính là việc nào ra việc đó, tôi chính là không muốn đến hiện trường, không muốn bị coi là ngu ngốc và đáng thương khi ngồi dưới hàng ghế khán giả, không muốn rõ ràng là không vui vẻ gì còn muốn cười giả dối đầy mặt, cảm giác như vậy rất chật vật, cũng quá mệt mỏi, tôi không muốn như vậy.”

“Lục Diêu.” Ngu Liễu rũ xuống khoé mắt, nhỏ giọng cáo trạng: “Trình Tây Ngô thật sự rất ngu xuẩn, nếu là tôi không thích hắn thì tốt rồi.”

Lục Diêu cổ tay vừa động, bỗng nhiên đem ly rượu lật úp xuống mặt bàn: “Vậy thì đừng thích.”

Ly rượu đập xuống bàn phát ra âm thanh chói tai, Ngu Liễu ánh mắt vừa rơi vào trên bàn, giây tiếp theo cằm bị một bàn tay giữ chặt, buộc phải ngẩng mặt lên.

Từ mặt mày đến chóp mũi, lại đến bờ môi, ánh mặt Lục Diêu từ trên mặt hắn đảo qua từng tấc, giống như một con sói cô độc sau khi hung hăng đánh đuổi tất cả những kẻ xâm lấn mà bá đạo tuần tra lãnh địa của anh.

“Ngu Liễu, cậu rất đẹp.”

“Đơn thuần, thiện lương, tính cách tốt, có tài hoa, làm cho người ta thích.”

“Cậu có thứ mà hầu hết tất cả mọi người đều không có, ánh hào quang của cậu đủ để chiếu sáng mọi thứ xung quanh cậu, không cần phải dừng lại và lo lắng về một con đom đóm nhỏ bé tầm thường.

Dùng đầu ngón tay cọ qua môi dưới của hắn, nhẹ nhàng ấn xuống khóe môi hắn, con ngươi đen sâu thẳm như biển sao: “Cậu rất trân quý, xướng đáng với những gì tốt nhất.”

Ngu Liễu nhìn vào đôi mắt đó ngây người.

Hồi lâu, mãi đến tận khi Đại Hoàng chui vào dưới gầm bàn cái đuôi lông xù quét qua hắn, hắn mới dần hoàn hồn, dưới tay Lục Diêu cong khóe miệng, cười cười.

Bấtcứ lúc nào có khích lệ đều sẽ khiến người ta sung sướиɠ.

""Lục Diêu, anh cũng rất đẹp.""

Đầu hắn lệch về một bên, nghiêng mặt dựa vào lòng bàn tay rộng rãi của Lục Diêu, đôi mắt cũng có tiêu cự nhìn vào Lục Diêu: “Anh còn đẹp hơn Trình Tây Ngô.”

Lục Diêu cọ mặt hắn, lòng bàn tay nặng trĩu xuyên qua máu truyền đến trong lòng cũng bắt đầu có cảm giác nặng trĩu.

Ở nơi đó có người đi vào, đang ở nơi địa phương mềm mại nhất hướng anh làm nũng.

Âm thanh của Ngu Liễu có chút hàm hồ dính: “Lục Diêu, tôi muốn cùng anh thẳng thắn một việc.”

Tâm tình của Lục Diêu tốt hơn so với vừa nãy chút: “Được, cậu nói đi.”

Ngu Liễu: “Kỳ thật tôi nói dối, lần trước nói chưa xem mắt bao giờ là gạt anh.”

Lục Diêu nhướng mày: “Cho nên xem mắt qua.”

“Không có a.” Ngu Liễu híp mắt: “Là thiếu chút nữa, người nhà tôi muốn giới thiệu cháu trai lão chiến hữu của ông nội tôi cho tôi.”

“Nhưng lúc đó tôi mới biết chuyện Trình Tây Ngô sắp đính hôn, trong lòng buồn bực chỗ nào còn tâm tư xem mắt, cho nên tôi liền tuỳ tiện tìm cớ thu thập đồ đạc chạy.”

Đang nói như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên tựa cằm vào lòng bàn tay Lục Diêu: “Còn có một nguyên nhân nữa.”

Lục Diêu cảm thấy chính mình phẳng phủng là mèo con dính người, xúc cảm làm người ta nghiện: “Cái gì?”

“Đối tượng xem mắt của tôi là bộ đội đặc chủng xuất ngũ.”

Lục Diêu ngước mắt lên, tâm niệm khẽ động.

Ngu Liễu tiếp tục nói: “Kỳ thật tôi có điểm sợ binh lính, bộ đội đặc chủng, bọn họ nhất định có thể chất tốt, nếu là thật sự thành, tôi sợ tôi sẽ bị làm chết ở trên giường.”

Lấy cớ trốn buổi xem mắt.

Cháu trai chiến hữu của ông nội.

Bộ đội đặc chủng xuất ngũ.

Liền ở bên nhau, Lục Diêu nhạy bén phát giác điều gì đó, sinh ra điểm khả nghi.

Nhưng là Ngu Liễu không nhìn thấy, hắn buồn ngủ đến mức không có sức mở mắt, nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Chỉ là anh đều làm tôi quá sức……”

Ngu Liễu ghé lên bàn thϊếp đi, cánh tay còn đè lên bàn tay của Lục Diêu.

Lục Diêu dùng một tay khác gọi điện thoại, trong khi chờ đối phương nghe máy, tầm mắt lẳng lặng dừng ở trên mặt của Ngu Liễu.

Nhân phẩm khi uống say của Ngu Liễu tốt, uống say không mượn rượu làm càn cũng không làm ầm ĩ, tính cách ba hoa cũng không nghiêm trọng, chính là thích làm nũng, chẳng qua hắn trước giờ không tự ý thức được chính mình ở làm nũng.

Càng là không cố tình liền càng làm cho người ta thích, đạo lý từ cổ chí kim, có lẽ còn kết hợp với cả những nguyên nhân khác, Lục Diêu liền thấy hắn như thế nào cũng thuận mắt.

“Uy, A Diêu.”

Điện thoại được nhận, thanh âm của Lục phu nhân từ điện thoại truyền ra tới mang theo ý cười ôn nhu: “Làm sao vậy, muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại.”

Lục Diêu: “Mẹ, con muốn hỏi chuyện này, lúc trước nói muốn giới thiệu cho con làm quen với nam sinh kia, mẹ có biết tên của cậu ấy là gì không?”

Lục phu nhân: “Nga, chuyện này thật ra mẹ không có hỏi, chỉ biết gia đình cậu ta họ Ngu.”

Lục Diêu: “Dư cái gì dư.”

“Không đúng, là Ngu Mỹ Nhân, làm sao vậy, như thế nào đột nhiên hỏi cái này?” Lục Phu Nhân hỏi: “Là kéo dài lâu như vạy cũng không gặp mặt, chờ đến không kiên nhẫn sao?”

Suy đoán được chứng thực, Lục Diêu không cầm được rũ mắt cười, nhất thời không đáp lời.

Lục phu nhân lại hiểu lầm anh trầm mặc, thở dài: “Cũng đúng đi, mẹ biết kỳ thật trong lòng con cũng không phải nguyện ý đi xem mắt, nếu thật sự không muốn đi, mẹ đi nói với cha mẹ đối phương một phương.

“Không phải.” Không để mẹ tiếp tục hiểu lầm, Lục Diêu đúng lúc mở miệng: “Mẹ, không phải con không muốn.”

Lục phu nhân: “Vậy con đây là?”

Lục Diêu: “Con chỉ là muốn nói mẹ không cần lại giúp con tìm đối tượng xem mắt nữa, liền người này đi, con chờ cậu ta.”

Lục phu nhân có chút ngạc nhiên: “Làm sao, xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có phát sinh chuyện gì.” Lục Diêu nhìn dung nhan ngủ say của Ngu Liễu: “Chỉ là cảm thấy nếu gặp mặt, con đại khái sẽ thích cậu ta đi.”

Cúp điện thoại, nghĩ lại trong lúc vô tình biết được tiền cặn hậu quả, bất giác không tiếng động bật cười.

Muốn trốn cuộc xem mắt nhưng trốn không thoát, muốn trốn đối tượng tình một đêm hoang đường lúc say cũng trốn không thoát, không chỉ không trốn thoát còn nhiều lầ đâm đầu vào họng súng.

Như thế nào sẽ ngốc như vậy, còn tốt không bị người khác khi dễ.

Lục Diêu thong thả rút tay về, đem Ngu Liễu chặn ngang bế lên, xuyên qua sân lên lầu.

Ngu Liễu luôn miệng nói rằng phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không nghĩ tới có một số đã quan tâm liền có thể phủi sạch sẽ chỉ bằng một hai câu.

Anh ta đối với hắn là một sự tồn tại đặc thù, giống như là thiên nhiên bị bịt kín bởi một tầng lự kính, nhất cử nhất động đối với hắn đều là ngọt ngào.

Anh cảm nhận được sự kích động bồng bột tình yêu trong lòng, hiện tại quay đầu nhìn lại, chính mình cũng phân không rõ từ khi bắt đầu gặp nhau hết thảy rốt cuộc là xuất phát từ muốn bồi thường hay vẫn còn tiềm tàng tâm tư khác.

Hay nói cách khác, cho dù biết đối với chuyện trời đất xui khiến như vậy ôm tâm thái hỗn trướng nhưng cũng không thể không thừa nhận, anh đã sớm từ nơi hắn nếm tới ngon ngọt lớn nhất.

Anh đặt Ngu Liễu lên giường, kéo chăn qua đắp cẩn thận.

Ngu Liễu kéo tay anh không buông, anh liền trở tay nắm lấy, cúi đầu dùng trán mình thực nhẹ chạm vào hắn.

Không biết là đối với người này nảy sinh tâm tư, nhưng đích xác đối với người này dã tâm bừng bừng.

——

Ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào chóp mũi Ngu Liễu theo gốc độ thời gian.

Ngu Liễu mở mắt ra bị chói lại nhắm mắt lại, lại mở ra lần nữa, ánh nắng bên ngoài xán lạn như tiến vào một nơi khác.

Đây vẫn là thị trấn Thiên Thần mưa to nhiều ngày liên tục không ngừng sao?

Hôm nay có nhiều khách nhân đến đây cọ cơm, Diệp Bảo, Triệu Tiểu Tùng, còn có Văn Viễn, thêm Lục Diêu nữa vừa hay đủ một bàn.

Hắn vừa xuống lầu, Triệu Tiều Tùng mắt sắc thấy hắn, bánh bao cũng không kịp nuốt xuống liền lớn tiếng gọi hắn: “Liễu ca ca, nhanh tới đây ăn cơm.”

Diệp Bảo cùng Triệu Tiểu Tùng ngồi cùng nhau ở một chỗ, dư lại một vị trí vừa lúc giành cho Ngu Liễu.

Ngu Liễu là không mắc bệnh quên những việc lúc uống say, cho nên cách một đêm nhìn thấy Lục Diêu nhiều ít có chút ngượng ngùng.

Cũng may Lục Diêu không nhắc tới chuyện tối hôm qua, lấy một bát sữa đậu nành đặt ở trước mặt hắn: “Đường ở đây, tự mình cho vào.”

Lục Diêu không có biểu cảm gì, Ngu Liễu nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn có xu hướng xuất khẩu cuồng ngôn khi uống say, may mắn thoạt nhìn Lục Diêu không có đem hồ ngôn loạn ngữ của hắn để ở trong lòng.

Thời tiết hôm nay như thế nào tốt như vậy?

Hăn cho một thìa đường vào sữa đậu nành: “Trước đây muốn ra ngoài liền ngày nào cũng mưa, bây giờ thời tiết tốt đến có chút không quen.”

Lục Diêu: “Muốn hay không vào núi đi dạo?”

Ngu Liễu: “Hôm nay?”

Lục Diêu ừ một tiếng.

Ngu Liễu muốn đi, nhưng lại do dự một chút: “Quên đi, đợi hai ngày nữa rồi đi.” Hắn có chút không có tâm tình.

Lục Diêu nhìn gắn rũ mắt, bình tĩnh mở miệng: “Bất quá trời nắng không quá hai ngày.

Ngu Liễu sửng sốt: “A?”

Triệu Tiểu Tùng nghe thấy cũng đầu đầy nghi vấn, ai một tiếng muốn nói chuyện, đã bị Văn Viễn tay mắt lanh lẹ nhét một miếng xíu mại vào miệng: “Ngoan, trẻ con ăn cơm phải nghiêm túc, không nên nói chuyện.”

Trong núi thời gian có ánh nắng rất ít, muổn ra ngoài phải nắm chắc thời gian.”

Lục Diêu cho Ngu Liễu một liều thuốc mạnh nữa: “Bằng không chờ mùa mưa tới, mười ngày nửa tháng đều đừng nghĩ ra ngoài.”

Ngu Liễu sau một lúc do dự, vẫn là bị thuyết phục: “Được rồi, tôi lên lầu thay quần áo.”

Lục Diêu cũng đứng lên: “Tôi đợi cậu ở cửa.”

Ngu Liễu kinh ngạc: “Anh muốn đi cùng tôi.”

Lục Diêu khí định thần nhàn: “Cậu tính một người vào núi? Biết đường đi sao?”

…… Có lý.

Ngu Liễu lập tức mở ra hình thức chạy chậm: “Tôi lập tức xuống ngay.”

Triệu Tiểu Tùng nhìn hai người rời đi, khó hiểu mà chọc chọc Văn Viễn: “Viễn ca, lão đại vì sao phải gạt Liễu ca ca.”

“Không phải gạt.” Lão thần Văn Viễn: “Là hống.”

Triệu Tiểu Tùng: “A.”

Văn Viễn: “Em không hiểu, phàm là người trong lòng mình nhớ đến tình địch dù chỉ là một giây thôi thì đối với nam nhân là vũ nhục lớn nhất.”

Cậu ta nói xong đến chính mình cũng kinh ngạc: “Chết tiệt, tôi quá giỏi.”

Triệu Tiểu Tùng: “???”

Triệu Tiểu Tùng: “……”

Triệu Tiểu Tùng: “Diệp Bảo, cậu có muốn ăn xúi mại không?”

Núi Thiên Thần quá lớn, Ngu Liễu đến dưới chân núi liền bắt đầu mê mang: “Đường này là đường lên núi sao? Là đường thẳng hay là đường vòng? Có thể leo lêи đỉиɦ núi trước lúc trời tối không?”

Lục Diêu: “Đỉnh núi quá cao không thể đi lên, cùng lắm chỉ lên được một phần ba sườn núi, đường đi bộ là đường thẳng, không có đường đèo, chúng ta chỉ cần tới chùa Sơn Thần là được, chỉ mất nửa giờ đồng hồ.”

Đường lên núi đều được lát bằng những phiến đá xanh, những ngày mưa liên tục đã đem mặt đường rửa đến sạch sẽ, chỉ có hai bên đường có lá rụng và rêu xanh.

Trong rừng toàn những cây cổ thụ, cây nhỏ nhất cũng phải cần một sải tay mới ôm được, tán cây một mảnh xanh um tươi tốt, ánh nắng trời đều bị những tán cây chặn lại hơn phân nửa, số còn lại cũng bị chia cắt thành những điểm nhỏ li ti.

Lục Diêu đi ở phía trước, Ngu Liễu biến thành cái đuôi nhỏ nhắm mắt theo sau anh.

Ngu Liễu: “Trên núi còn có chùa sao?”

Lục Diêu: “Ân.”

Ngu Liễu: “Trong đó có đại sư sao?”

Lục Diêu: “Không có đại sư, chỉ có một đại hoà thượng.”

Ngu Liễu: “Chỉ có một đại hoà thượng có thể lo liệu được hết sao?”

Lục Diêu: “Bình thường không có nhiều người lên núi, nhưng nếu khai sơn sẽ có người lên giúp đỡ.”

Ngu Liễu: “Khai sơn là như thế nào?”

Cái đuôi nhỏ hoàn toàn hoá thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.

Lục Diêu quay đầu nhìn lại, cái đuôi nhỏ không biết từ lúc nào trong tay đã cầm một đống lá lớn, bây giờ nhìn chằm chằm cây bò đằng trên thân cây bên cạnh đang phân vân có nên hái một nhánh hay không.