Chương 23

“Không sao. “Lục Diêu tùy tay lật lên, đem quân cờ màu hồng hướng về phía Ngu Liễu, của anh là màu xanh: “Thua vài lần là biết.”

Ngu Liễu vô ngữ nhìn anh: “Tôi còn tưởng anh sẽ nhường tôi.”

“Dốc hết sức mình ứng phó là sự tôn trọng lớn nhất với đối thủ.” Đáy mắt Lục Diêu lướt qua ý cười, đem cây quạt đưa cho hắn: “Có muốn đặt cược hay không?”

Ngu Liễu nhận lấy cây quạt liếc nhìn anh, vừa phe phẩy vừa nói: “Anh cố ý khi dễ người đúng không? Được, đặt cược cái gì?”

Lục Diêu : “Liền ấn theo quy định của bọn Tiểu Tùng, người thua sẽ bị gõ vào đầu.”

Gõ và búng là hai từ khác nhau, Ngu Liễu không hiểu, chỉ cho rằng là ngôn ngữ địa phương, phe phẩy cây quạt đáp ứng: “Được, anh đi trước hay tôi đi trước?”

Lục Diêu làm thủ thế mời: “Cậu trước.”

Ngu Liễu cũng không cùng anh khách khí, dựa theo Triệu Tiểu Tùng dạy cho hắn mà đi bước đầu tiên.

Cờ nhảy có sáu thế cờ, nhiều nhất có thể đủ cho sáu người chơi, ưu điểm khi hai người chơi chính là nhanh, đương nhiên, Ngu Liễu thua cũng càng nhanh hơn.

Hắn chơi không thắng được Triệu Tiểu Tùng, Lục Diêu liền càng không thể, xem bước cờ của mình đều lao lực, càng không chặn được cờ của Lục Diêu, hai ba bước đã bị người ta chặn cửa, quân cờ của mình đều bị vây ở bên trong.

“……” Ngu Liễu tâm tình phức tạp: “Kỳ thật anh có thể không cần tôn trọng tôi như vậy.”

Lục Diêu giúp hắn sắp xếp quân cờ: “Đã đánh cuộc thì phải chấp nhận chịu thua?”

“Đã đánh cuộc thì phải nhận thua.” Ngu Liễu thở dài, thấy chết không sờn mà nhắm hai mắt lại: “Anh đánh đi!”

Hắn đợi trong chốc lát, đau đớn trong tưởng tượng lại không có, mới vừa nghi hoặc trợn mắt, trên trán đã bị nhẹ nhàng chạm vào giống như chuồn chuồn lướt nước.

Gương mặt tuấn tú của Lục Diêu phóng đại ở trước mặt, khoảng cách bất quá chỉ một nắm tay, liền ngay cả lông mi cũng nhìn thấy rõ ràng.

Mặt mày thâm thúy, giống như liếc mắt một cái…… Có thể tiến vào chỗ sâu nhất.

Giống như bị trúng cổ, hầu kết Ngu Liễu giật giật, hô hấp đột nhiên dồn dập.

“Như thế nào?” Lục Diêu nhìn hắn, giơ tay sờ trán hắn, tiếng nói mang theo ý cười: “Đáng đau?”

Thanh âm Lục Diêu rất êm tai, Ngu Liễu vẫn luôn biết, ở khoảng cách gần như vậy, gió mang theo mùi hoa Hoè lọt vào tai, khiến màng nhĩ hắn vừa khô rát vừa ngứa ngáy.

Ngu Liễu lắc lắc đầu, có chút thất thất.

Thủy Tài mệt mỏi ghé vào bên chân bọn họ ngủ, cái đuôi lắc lư tiến vào mộng.

Ánh mắt Lục Diêu dịu dàng, lười biếng thả lỏng, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương của Ngu Liễu: “Ban ngày có phải làm cậu sợ rồi không?”

“Không có.” Ngu Liễu cầm lấy quạt hương bồ: “Anh lại không hung tôi.”

Khóe môi Lục Diêu cong lên độ cung, thu hồi tay: “Ân, không hung cậu.”

Ngu Liễu nhấp môi không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm anh.

Lục Diêu ngậm cười hỏi hắn: “Đang nhìn cái gì?”

Đôi mắt Ngu Liễu sáng ngời nhìn anh: “Lục Diêu ,đã có ai từng nói với anh, đôi mắt của anh thật sự rất đẹp.”

Đẹp đến mức giống như chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể lọt vào trong.

Hắn nghiêm túc đến có vẻ ngốc, ánh mắt Lục Diêu lóe lên, ý cười càng sâu: “Cậu cũng rất đẹp.”

“Kỳ thật Vương Vấn Yên nói rất đúng.”

Có thể là ban đêm gió quá lạnh, cũng có thể là chỉ có hai người bọn họ nên bầu không khí này làm cho đầu óc hắn có chút nóng lên, yết hầu Ngu Liễu khô khốc, lời nói liền không biết nặng nhẹ: “Tôi đích thực không biết cảm giác hôn môi là như thế nào.”

“Lục Diêu, đêm hôm đấy, anh hôn tôi không?”

Tầm mắt Lục Diêu dừng ở trên môi hắn, ánh mắt càng sâu, âm thanh trầm thấp mà chậm rãi: “Quên rồi?”

Ngu Liễu gật đầu: “Quên rồi.”

Lục Diêu: “Muốn biết?”

Âm cuối kéo dài như móc câu, Ngu Liễu bị câu một chút, đầu quả tim tê tê dại dại.

“Ân.” Hầu kết hắn giật giật: “Đại khái là có một chút.”

Không khí lại lần nữa an tĩnh.

Bầu trời đêm, bóng cây, đóa hoa lay động, mèo đang say giấc, còn có hai người dưới tàng cây.

Gió đi ngang qua đều lặng lẽ bưng kín đôi mắt.

“Uông, gâu gâu!”

Có lẽ là bên ngoài có người đi ngang qua, Thủy Tài bỗng nhiên kêu lên.

Một viên đá ném vào trong mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra gợn sóng, làm mọi thứ cắt thành hư ảo.

Tâm trí đi vào cõi thần tiên của Ngu Liễu được kéo về cơ thể.

Trong nháy mắt, Lục Diêu đã đứng lên, trước khi rời đi xoa nhẹ đầu hắn: “Tôi cũng quên rồi.”

“Không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau khi Lục Diêu rời khỏi, Ngu Liễu một mình ngồi ở trong sân hồi lâu.

Thẳng đến khi Thủy Tài kêu xong rồi từ đại sảnh chạy về nhảy lên tảng đá bên cạnh Ngu Liễu, Ngu Liễu ôm chặt đầu nó, đem khuôn mặt đỏ bừng vùi vào thân nó đến kín mít.

——

Hai ngày gần đây luôn là ban ngày âm u buổi tối thì trời mưa, không khí ẩm ướt khó chịu, nhưng thật ra không lạnh, làm cho người ta thấy khó chịu không nhấc nổi tinh thần.