Chương 7

Lục Diêu đi vào, đem vali của Ngu Liễu đặt ở bên cạnh tủ gần cửa, sau đó ôm chăn đi đến bên giường, đúng như anh nói thật sự đem chăn lót ở phía dưới khăn trải giường.

Ngu Liễu cứng đờ đứng ở cửa nhìn, xúc động vừa mới sinh ra ở cửa lại quay trở lại, hắn lại muốn chạy.Nhưng khó tránh khỏi lại cảm thấy có chút không phục.

Tất cả đều là đương sự, hắn đều xấu hổ đến linh hồn sắp xuất khiếu, như thế nào anh lại có thể thản nhiên phong khinh vân đạm như vậy.

Vẫn là nói đây mới là thái độ phản ứng mà một người thành thục chân chính trưởng thành thực sự nên có?

“Sau sân là nhà bếp.”

Lục Diêu đưa lưng về phía hắn, khom người sửa sang lại khăn trải giường, động tác quen thuộc lưu loát: “Sáu giờ sáng tối và mười hai giờ trưa dì nấu ăn sẽ đến nấu ăn, trong khoảng thời gian hai tiếng có thể đi ăn cơm, qua thời gian đó phải tự mình làm hoặc là đi ra bên ngoài ăn.”

Ngu Liễu mặt đơ như gỗ: “Nga.”

Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh sột soạt, lại bắt đầu trời mưa, động tĩnh còn không nhỏ, hạt mưa nặng hạt dày đặc.

Lục Diêu sửa sang lại khăn trải giường xong, đi tới bên cửa sổ đem cửa sổ đang mở để thông gió đóng lại, trong quá trình còn không quên bảo Ngu Liễu: “Đẩy về phía trước để mở, kéo một chút là có thể đóng lại, chốt gỗ xuống để khoá lại.”

Ngu Liễu tiếp tục bảo trì cao lãnh: “Nga.”

Lục Diêu quay đầu xem hắn.

Anh dựa vào cửa sổ, ánh mắt thực tuỳ ý mà dừng lại ở trên mặt Ngu Liễu, không chút cảm xúc, trong trẻo nhẹ nhàng, cùng với thời tiết hiện giờ thực thích xứng.

Nhưng cùng Ngu Liễu hiện tại thực không phù hợp.

“Anh đi ra ngoài trước đi.” Hắn tránh đi ánh mắt của anh, nâng cằm ra vẻ trấn định: “Còn lại tôi tự thu dọn, làm phiền rồi.”

Lục Diêu thu hết biểu hiện không tự nhiên của hắn vào đáy mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái ở trên song cửa sổ, thu hồi ánh mắt ấn xuống chốt gỗ: “Nghỉ ngơi thật tốt, có yêu cầu hỗ trợ tuỳ thời đều có thể gọi tôi.”

Ngu Liễu không muốn “nga” lần thứ ba, như vậy có vẻ trông hắn thực ngốc, nhưng trừ bỏ nga hắn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc nhìn theo đối phương rời đi.

Cửa được đóng lại, hắn nghe tiếng bước chân bên ngoài dần biến mất, sự bình tĩnh cố gắng duy trì rốt cuộc sụp đổ, quay đầu vào vách tường bụm mặt ngồi xuống.

Hắn thật sự là tế bào phân ly lại nứt ra rồi, này đều là chuyện gì a.

Mưa hình như có xu hướng càng lúc càng rơi, gió cuốn mưa đạp vào cửa sổ phủ một lớp giấy dầu, trên lá cây trong viện thiên địa đều bị chúng nó bá chiếm.

Ngu Liễu ngẩng đầu lên, không biết suy nghĩ cái gì, nhập định ngưng trọng mà nhìn chằm chằm phương hướng cửa sổ.

Sau một lúc lâu, hạ quyết tâm đột nhiên đứng dậy cầm lấy chiếc ô trên tủ, mở cửa bước nhanh xuống lầu.

Lục Diêu loại bỏ danh sách nhận phòng ở tầng 20 của khách sạn mà trợ lý đã gửi cho anh vào buổi sáng.

Trận trùng hợp này hoàn toàn là ở ngoài ý liệu của anh.

Phần danh sách kia tổng cộng có 19 người, nam sinh tuổi trẻ phù hợp điều kiện có năm người, nguyên bản còn cần nghĩ cách sàng lọc, hiện tại xem ra đã không cần nữa.

Khi không có người, nhà trọ vẫn luôn ở trạng thái đóng cửa, lần này nó mở cửa trở lại chỉ một tuần trước khi anh trở lại. Trong ngoài đều đã an bài người thu dọn sạch sẽ, đặt phòng tuần này đều giao cho người khác lo liệu, anh mới trở về không tới hai giờ, yêu cầu đổi vật phẩm mới cùng thêm vào nguyên liệu nấu ăn còn không có tính toán xong, tạm thời không thể thoát thân được.

Anh tập trung hồi tưởng lại một chút phòng Ngu Liễu, đồ vật đều đầy đủ hết, bất quá Ngu Liễu một lần đặt hơn hai tháng, anh không biết Ngu Liễu có thể thích nghi với khí hậu mùa hè ở đây hay không, có lẽ nên cho hắn thêm một cái quạt, lo trước khỏi hoạ.

Mơ hồ có tiếng bước chân từ sân sau truyền đến, Lục Diêu quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

Ngu Liễu đi tới đại sảnh, nhìn thấy người vừa mới rời khỏi phòng mình không lâu đang đứng sau quầy bận rộn làm gì đó, cúi đầu, tựa hồ cũng không có phát hiện hắn xuống lầu.

Ngu Liễu mím môi, không rên một tiếng đi ra ngoài.

“Trời mưa đường trơn, cẩn thận một chút.”

Hăn vừa mới đi ngang qua quầy, thanh âm trầm thấp liền từ sau lưng vang lên, Lục Diêu đầu cũng không nâng: “Nhớ rõ trước tám giờ trở về ăn cơm.”

Ngu liễu bước chân một đốn, hàm hồ lên tiếng, bước chân nhanh hơn ra khỏi nhà trọ.

Sau khi thân ảnh của Ngu Liễu biến mất ở sau cửa, Lục Diêu mới vừa rồi ngẩng đầu lên nhìn, ngay sau đó cầm lấy di động lên và gọi. Âm nhắc nhở chỉ vang lên hai tiếng, một đạo thanh âm nhẹ nhàng liền từ ống nghe truyền tới:

“Uy? Lục ca, tìm em có việc gì?”

Bước vào màn mưa, cơn mưa lớn hơn rất nhiều so với những gì Ngu Liễu có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hạt mưa cơ hồ mang theo lực độ thế như chẻ tre nện xuống, bóng bong vỡ tan trên những vũng nước trên mặt đất.

Hắn vừa mới đi gấp không chú ý, mở ra mới phát hiện mình đang cầm một chiếc ô giấy dầu.

Ấn tượng của dù giấy đối với hắn vẫn còn dừng lại ở lần trước thời điểm đi du lịch ở vùng duyên hải cổ trấn, dù giấy kai đừng nói là che mưa dính chút nước là có thể rách nát đến không thể nhìn, cứ thế nháy mắt phát hiện tức khắc trong lòng chợt lạnh.

Cũng may cái này khác với cái giá hoa trong ấn tượng của hắn, khung dù chắc chắn, giấy dầu cũng khiêng tạp, mưa to như vậy cũng có thể che chắc chắn cảm giác so với chiếc ô thiên đường hắn mua mấy trăm đồng tiền còn tốt hơn.

Này xem như địa phương đặc sản không? Ngu Liễu nghĩ, có lễ thời điểm rời đi có thể mang theo một cái.

Trên đường không có ai, Ngu Liễu muốn hỏi đường cũng không có chỗ để hỏi, chỉ có thể tìm mái hiên gần đây lúng tùng sử dụng điện thoại, dọc đường dừng lại tìm, rốt cuộc ở trong mưa to có thể che đậy tầm mắt tìm được nhà trọ thứ hai trong thị trấn.

Hăn chạy vào dưới hiên, ống quần ướt một mảng.

Dù ướt đến tích nước, hăn sợ làm bẩn sàn nhà người ta liền không mang theo đi vào mà đặt xuống cây cột cạnh ngưỡng cửa.

Ông chủ của nhà trọ cũng là một người đàn ông, tuổi còn rất trẻ, đeo một cặp kính gọng mỏng đang ngồi sau quầy, nghe thấy thanh âm ngẩng đầu nhìn lại đây, mặt mày như hoạ, cả người lộ ra cổ khí chất như tuyết mai.

Ngọn núi này thật sự nuôi dưỡng người.

Ngu Liễu đến gần chút, đang muốn mở miệng.

— —

“Ai nha! Hoan nghênh quang lâm!”

Ông chủ trẻ tuổi đứng lên, khoé miệng cười khoé mắt một loan, khí tức tiêu sái thần tiên hoàn toàn tiêu tán, hoan thoát trung mang theo còn một tia hơi thở ngây thơ: “Khách nhân dừng chân sao?”

Ngu Liễu: “… …”

Dưỡng kỳ nhân.

“Đúng vậy.” Ngu Liễu đi đến trước quầy, hỏi cậu: “còn có phòng không?”

Văn Viễn cười tủm tỉm: “Có, đương nhiên là có, muốn mấy phòng?”

Ngu Liễu âm thầm may mắn: “Một phòng là được.”

“Được!” Văn Viễn cúi đầu bay nhanh gõ bàn phím: “Xin đưa chứng minh nhân dân cho tôi, muốn ở lại bao lâu?”

Ngu Liễu móc ra chứng minh nhân dân đưa qua: “Hai tháng.”

Tiếng bàn phím đột nhiên im bặt.

Văn Viễn ngẩng đầu đỡ đỡ mắt kính, không có tiếp chứng minh nhân dân của hắn: “Hai tháng?”

Ngu liễu tâm lại nhấc lên: “Đúng vậy.”

Văn Viễn chớp chớp mắt: “Kia xin lỗi a, kỳ nghỉ hè có rất nhiều người đặt phòng, lâu như vậy cũng không có phòng nào có thể bỏ trống. Tôi khuyên anh nên đến nhà của ông chủ Lục ở cuối đường, nhà anh ấy vừa mở cửa trở lại hẳn là còn có phòng.”

Ngu liễu đương nhiên biết nơi đó còn có phòng trống, nhưng nếu là có thể ở lại, hắn cũng không cần ngày mưa to như vậy chạy ra ngoài.

Hắn thu hồi chứng minh nhân dân, vẫn ôm một tia hi vọng: “Trừ bỏ nhà của cậu cùng với nhà ở cuối đường ra, trong thị trấn của cậu còn có nhà trọ nào nữa không?”

Văn Viễn nghiêm túc: “Có.”

Ngu Liễu ánh mắt sáng lên.

Văn Viễn: “Bất quá có thể ở lại hai tháng thì không có, nhiều nhất cũng chỉ có thể ơ lại dăm ba bữa.”

Ngu Liễu sững người một lúc, cùng ông chủ mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, hậm hực lưu lại một câu cảm ơn, thấy vọng rời đi.

Người vừa đi, Văn Viễn lập tức ngồi trở lại, gọi lại cuộc điện thoại vừa rồi: “Lục ca, nhiệm vụ hoàn thành viễn mãn, tiểu mỹ nhân đang trên đường trở về!”

Lục Diêu không có sửa lại biệt danh mà cậu thuận miệng gọi: “Không lộ?”

Văn Viễn: “Thiên y vô phùng! Không lắm miệng một câu, anh ấy có phải bị cảm không? Em thấy giọng anh ấy khàn đến lợi hại, nếu bị bệnh, thời tiết này tốt nhất không nên để anh ấy đi ra ngoài.”

Lục Diêu: “Không phải bị cảm.”

Văn Viễn: “Vậy thì là gì? Từ khi mẹ sinh ra?”

Lục Diêu: “Khóc.”

Văn Viễn: “?”

Vừa cúp điện thoại, một bóng người đong đưa ở cửa.

Lục Diêu ngẩng đầu nhìn lại, không phải là Ngu Liễu, mà là một thiếu niên lưng đeo ba lô, chắc là lúc ra ngoài quên mang theo ô, cả người ướt đẫm.

Khi Ngu Liễu xám xịt trở lại nhà trọ, hắn mới vừa từ ông chủ nhà trọ khác biết được ông chủ Lục gia đang cho người khác đăng ký vào ở.

Người khách đeo ba lô mới thực quen mắt, Ngu Liễu nhớ ra là người giúp hắn nhấc vali khi lên xe.

Đối phương cũng nhớ rõ hắn, mắt lộ ra kinh ngạc: “Thật trùng hợp, anh cũng ở nơi này?”

Ngu Liễu gật gật đầu, ở lúc Lục Diêu nhìn sang nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thẳng lưng mắt nhìn thẳng đi ra sân sau.

“Bạn học?” Lục Diêu thu hồi ánh mắt, giống như thuận miệng hỏi.

“Không phải a.” Quan Chứng lấy khăn giấy trên quầy lau nước mưa trên mặt: “Lúc đến đây ngồi cùng xe, gặp qua mà thôi.”

Thật ra cậu không giỏi nhớ mặt người lắm, rất nhiều lúc người ta phải mặc một bộ quần áo mấy ngày mới có thể nhớ kỹ mặt, bất quá nam sinh là ngoại lệ, đẹp đến nỗi rất dễ nhận ra, nhìn qua là rất khó mà quên được.

Sau khi Lục Diêu nhập xong thông tin, liền đưa chìa khoá và chứng minh nhân dân cho cậu: “Phòng thứ nhất ở tầng ba sân sau.”

Quan Chứng: “Được, cảm ơn ông chủ.”