Chương 10

Trong phòng tắm siêu lớn được đốt hương hoa oải hương cùng với hương thảo mộc, Hảo Nhiên nằm trong bồn tắm, trên mặt đắp mặt nạ, tóc ủ tinh chất, tay cũng không nhàn rỗi mà nhắn tin cho Mộc Nhã.

“Tại sao Lăng Phong Sở lại biết chị đi sửa xe?”

Mộc Nhã: “Chị không có thông tin liên lạc với giám đốc bảo hiểm xe của em nên gọi điện thoại hỏi Lăng tổng.”

Hảo Nhiên: “……”

Chiếc xe này là do cụ Hảo đặt mua cho Hảo Nhiên. Lúc ấy cô không đυ.ng vào chút thủ tục nào, sau này mới biết ông cụ nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, phiếu bảo hành xe trong nhà đều giao cho Lăng Phong Sở.

Mộc Nhã mới vừa tiếp nhận công việc làm trợ lý cho Hảo Nhiên nên rất nhiều việc còn chưa nắm hết. Lúc ấy cô lại đang dự tiệc, cô ấy đi hỏi Lăng Phong Sở, cũng có thể hiểu được.

Mộc Nhã: “Sao vậy, Lăng tổng cũng đến buổi tiệc sao?”

Đề cập tới chuyện này, Hảo Nhiên liền ngồi thẳng dậy, ngón tay mảnh khảnh không ngừng gõ màn hình, lưu loát kể lại chuyện Lăng Phong Sở tới cửa phòng bao rồi lại không đi vào cho Mộc Nhã.

“Chị nói xem, có phải anh ta cố ý hay không?”

Mộc Nhã: “Chị nghe nói Lăng tổng không thích những buổi tiệc như thế này, nói không chừng đến đó là vì muốn gặp em đấy, những người nhàm chán đó anh ấy không muốn xã giao cũng bình thường.”

Nhìn thấy những lời Mộc Nhã gửi tới, Hảo Nhiên dường như nghe thấy vậy như chuyện hài.

Cô đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, nước nhiễm hương thơm vẩy một ít ra sàn. Cô nhặt áo choàng tắm khoác lên người, đồng thời lấy miếng mặt nạ trên mặt xuống. Làn da giống như trứng gà vừa lột vỏ, ẩm ướt mịn màng, không chút tỳ vết.

Hảo Nhiên cầm máy mát xa mặt lên, vừa ấn vừa nghĩ tới lời Mộc Nhã nói. Nói thật, đến cô nghe những lời này còn cảm thấy mắc cười.

Lăng Phong Sở sẽ vì gặp riêng cô mà dạo một vòng hội quán, còn cố ý giấu người khác mà nói là đến tìm Tống Thiên?

Sao có thể? Không phải anh ấy điên rồi thì chính là Mộc Nhã điên rồi.

Mặc khác nhớ tới viên kim cương, Hảo Nhiên một tay cầm máy mát xa, tay kia tiếp tục nhắn tin cho Mộc Nhã:



“Lăng Phong Sở có bạn gái rồi phải không?”

Mộc Nhã nhanh chóng phản hồi:

“Cái này chị không để ý lắm! Có điều Lăng tổng đó giờ rất được lòng người khác phái, nhiều tiểu như tài phiệt có cảm tình với anh ấy.”

Hảo Nhiên nhìn dòng chữ trên màn hình, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong lúc đang suy nghĩ cô bỗng nhiên giật mình, nhíu mày nhìn bản thân trong gương, tự dưng thấy mặt mình đỏ bừng lên, chắc là hơi nóng trong nước tỏa ra.

Đêm đã khuya.

Hảo Nhiên tắt đèn, không biết do lệch múi giờ hay là do lâu không ngủ cái giường này, cô ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu cũng chưa ngủ được.

Cô luôn cảm thấy có điều gì đó đang quấy nhiễu trong lòng mình.

Nhưng nghĩ kỹ lại không thể phân tích ra là cái gì đang gây rối.

Cảm xúc này kéo dài đến sau nửa đêm, Hảo Nhiên mới mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Vốn tưởng rằng ít nhất sẽ ngủ một giấc thật dài, ai ngờ ngày hôm sau mới 10 giờ sáng đã tỉnh.

Nói chính xác là cô không ngủ được nữa.

Hảo Nhiên đã quen sống trong nhung lụa, trong sinh hoạt thường ngày rất chú ý đến những chi tiết nhỏ. Ví dụ như cô vừa mở mắt ra đã biết trong phòng không mở máy tạo độ ẩm.

Khí hậu ở Đế Đô khô hanh, gần đây nhiệt độ lại rất cao, điều hòa trong phòng dường như đã hút hết hơi ẩm.

Hảo Nhiên tính tình không tốt, trực tiếp gọi người lên.

“Tại sao tối hôm qua không bật máy tạo độ ẩm?”

Giọng điệu của cô lạnh lùng, khiến đối phương run lên.



“Vâng, xin lỗi cô chủ, em quên mất. Em sẽ mở ngay bây giờ, thật xin lỗi.”

Hảo Nhiên nhíu mày ngẩng đầu lên.

Đứng trước mặt cô là một cô gái trẻ, ước chừng còn trẻ hơn cô, khuôn mặt trong trẻo.

Hảo Nhiên không thích bảo mẫu và người giúp việc quá lớn tuổi, cho nên thuê người giúp việc ngoại trừ quản gia những người còn lại đều phải dưới 26 hoặc là 30 tuổi hơn xíu là cùng.

“Em tên là gì?” Cô tiện tay cầm chiếc ly pha lê trên tủ đầu giường.

Cô gái nhanh tay nhận cái ly từ trong tay cô, nhanh nhẹn rót đầy nước nói: “Cô chủ, em tên Triệu Dung, chị gọi em Tiểu Dung là được.”

Một cái tên đẹp.

Hảo Nhiên uống nước, lẳng lặng đánh giá cô gái, sau một lúc mới gật đầu: “Lần sau đừng quên.”

Triệu Dung chớp đôi mắt ánh nước: “Cảm ơn cô chủ. Cô chủ, trợ lý Mộc đang ở dưới lầu. Cô ấy còn dẫn theo mấy người xin vào làm quản gia tới.”

Hiệu suất làm việc của Mộc Nhã rất cao, lúc Hảo Nhiên xuống lầu, năm sáu người trung niên đã đứng thẳng thành một hàng, cung kính chào: “Chào buổi sáng cô Hảo.”

Hảo Nhiên ngáp một cái, ngồi ở phòng ăn, vừa ăn sáng vừa nói: “Bắt đầu thôi.”

Nửa tiếng sau, nhóm người đến xin việc lần lượt rời khỏi biệt thự.

Mộc Nhã thở dài: “Đại tiểu thư, cuối cùng em muốn quản gia như thế nào?”

Mộc Nhã cũng không nói rõ được, có lẽ là dựa vào ánh mắt và cảm giác.

Quản gia là người quản lý toàn bộ biệt thự, đặc biệt với người có nhiều quy tắc và yêu cầu như cô, nếu không chọn được một người đáng tin cậy thì thà không có còn hơn. Tránh giống như người đầu tiên làm cho cô khó chịu.

“Em nghĩ không cần quản gia đâu, một mình em quản là được rồi! Hihi.” Hảo Nhiên ăn sáng xong thì đứng dậy: “Em phải về chỗ ông nội một chuyến.”