Chương 12

Chuyển lực chú ý qua việc đăng ký tham gia câu lạc bộ, vốn dĩ cũng không quan trọng cái nào, Hàn Lãnh Tình cũng chỉ định tham gia câu lạc bộ nhẹ nhàng chút.

Hừm... Tâm linh? Là liên quan đến quỷ quái, linh hồn này kia sao?

Hàn Lãnh Tình trầm tư suy nghĩ, một lát sau cầm lấy bảng đăng ký, đặt bút lên điền vào nơi đăng ký câu lạc bộ.

...

Tùng! Tùng! Tùng!...

Tiếng trông vang lên hết tiết, cả lớp hoan hô sau đó từng người xôn xao nhanh chóng dọn dẹp cặp sách.

Hàn Lãnh Tình đứng lên, trên tay cầm tờ giấy điền đăng ký câu lạc bộ, mang cặp sách trên vai, bước lại gần chỗ Liễu Sương.

"Lớp trưởng, tớ điền xong giấy đăng ký rồi, như vậy nộp nó cho cậu hay là sao vậy?" Hàn Lãnh Tình mở miệng kêu lại Liễu Sương đang dự định bước đi.

"A?" Mới vừa bước ra một bước, nghe thanh âm quay đầu lại, Liễu Sương bất ngờ nhìn Hàn Lãnh Tình, sau đó kinh ngạc hỏi: "Cậu điền xong rồi? Không dự định suy nghĩ chút sao?"

Hàn Lãnh Tình lắc đầu nói: "Không, tớ nghĩ như vậy cũng được rồi."

"Được thôi, như vậy cậu đưa cho tớ là được, sau đó tớ sẽ nộp cho giáo viên." Liễu Sương cười cầm lấy tờ giấy trên tay Hàn Lãnh Tình nói.

Hàn Lãnh Tình: "Làm phiền cậu rồi."

Liễu Sương vẫy vẫy tay cười nói: "Không có gì làm phiền hay không làm phiền, đây là việc tớ cần làm mà, dù không phải thì giúp đỡ cậu cũng bình thường lạp."

Hàn Lãnh Tình có chút tạm dừng, sau đó cười nhẹ đáp: "Ừm, như vậy cảm ơn cậu."

"Không có gì, đúng rồi nhà cậu ở đâu vậy, Lãnh Tình?" Liễu Sương vừa nói vừa bước đi dần ra ngoài, Hàn Lãnh Tình cũng bước theo trò chuyện cùng nàng.

"Nhà tớ đang ở là bên kia." Biên nói, ngón tay Hàn Lãnh Tình chỉ về một phương hướng ngoài cửa sổ.

Liễu Sương nhìn theo, là hướng về phía núi, bên kia hộ gia đình hơi có chút thưa thớt, nhưng không đến nỗi vắng người.

Trong lòng Liễu Sương nghĩ, tiếc là phương hướng nhà nàng là trái ngược lại, không thể cùng Lãnh Tình cùng về nhà rồi, chỉ có thể đi cùng nhau một chút rồi đến ngã ba thì tách ra thôi.

Thật tiếc a, nàng rất thích Lãnh Tình đâu, cô ấy vừa xinh đẹp như búp bê, nói chuyện lại nhẹ nhàng lịch sự, âm thanh giọng nói còn hay nữa chứ.

Chỉ có thể vào ngày hôm sau gặp lại thôi, trong lòng Liễu Sương tiểu nhân nhịn không được thở dài.

Hàn Lãnh Tình đi bên cạnh không chú ý đến người bên cạnh trong lòng suy nghĩ đã xoay chuyển đến cái gì, nàng vừa đi vừa chú ý xung quanh, thấy cảnh sát tiên sinh đang ở cổng trường đứng đợi nàng.

Bước chân Hàn Lãnh Tình tạm dừng một chút, nhưng nhanh chóng bình thường đi tiếp, Liễu Sương đang nói chuyện bên cạnh cũng không chú ý đến chỉ một thoáng tạm dừng này.

Nhưng luôn chú ý nàng Tùng Cảnh Nghi có thể nhận thấy rõ một chút tạm dừng này, đứng nhìn Hàn Lãnh Tình từng bước đi đến.

Đợi nàng gần đến chỗ bản thân, Tùng Cảnh Nghi cười nhìn nàng nói: "Trở về nhà thôi."

Dù đã dự đoán đến, nhưng hai mắt Hàn Lãnh Tình vẫn không cấm trợn to kinh ngạc ngước nhìn Tùng Cảnh Nghi.

Nhưng biết bản thân làm như vậy sẽ gây chú ý, nên nhanh chóng thu hồi lại, làm như bản thân chỉ bất ngờ nhìn thấy cái gì đó ở phía trước.

Cùng với Liễu Sương nói chuyện đi một chút, tạm biệt ngay đường rẽ, Hàn Lãnh Tình nhìn xung quanh canh lúc không ai nhìn qua hướng này.

Nàng cười đối với Tùng Cảnh Nghi nói: "Ân, đi về nhà thôi."

Tùng Cảnh Nghi bất ngờ nhìn nụ cười của Hàn Lãnh Tình, hắn nghĩ là ít nhất về đến nhà thì Hàn Lãnh Tình mới sẽ nói chuyện với hắn, nên không thấy buồn khi nãy nàng không trả lời.

Nhưng không nghĩ đến...

Trong lòng Tùng Cảnh Nghi nhẹ nhàng cười nghĩ, có lẽ cũng không tệ quá nhiều...

Bỏ qua suy nghĩ trong lòng, Tùng Cảnh Nghi bình thường như một cái anh trai mà mở miệng hỏi thăm một ngày đi học của Hàn Lãnh Tình.

Hai người trờ chuyện mà đi, trước khi trở về nhà, có ghé qua tiệm tạp hoá mua thức ăn trở về.

...

"Câu lạc bộ tâm linh!?" Tùng Cảnh Nghi bất ngờ lặp lại hỏi.

"Đúng vậy, ta đã đăng ký tham gia câu lạc bộ đó rồi." Hàn Lãnh Tình bình tĩnh ngồi ăn bữa tối, trả lời Tùng Cảnh Nghi.

"Nhưng là... Đó là câu lạc bộ về ma quỷ đó!!"

Tùng Cảnh Nghi la to nói.

Hàn Lãnh Tình ánh mắt vô ngữ nhìn Tùng Cảnh Nghi ở đó la to, mở miệng lạnh nhạt nói: "Chứ ngươi không phải là ma à, cảnh sát tiên sinh sợ ma."

"A? Đúng rồi nha, nhưng là ma quỷ vẫn là rất đáng sợ a!" Tùng Cảnh Nghi bị lời nói của Hàn Lãnh Tình bừng tỉnh, nhưng vẫn ngoan cường nói.

"Cũng chỉ là mấy câu chuyện dân gian truyền miệng mà thôi, hoặc là ảo tưởng sau đó từ từ hình thành." Hàn Lãnh Tình vô ngữ nói, sau đó ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn sang Tùng Cảnh Nghi đang đơ người bên cạnh: "Cảnh sát tiên sinh, ngươi làm cảnh sát mà lại sợ ma quỷ như vậy có được hay không a? Nếu là có những lần làm công việc vào ban đêm thì ngươi làm sao?"