Chương 5

"Lãnh Tình!" Lê Tuyết Nhã la to, nhìn vào thấy bạn cùng bàn của mình bị tên bắt cóc nắm lấy tóc kéo lên, trên cổ còn đặt một cây dao, lưỡi dao cũng cắt qua da thịt, máu tươi theo cần cổ trắng nõn chảy xuống, thấm đỏ cổ áo sơ mi.

Trên gương mặt Hàn Lãnh Tình luôn luôn mang theo tươi cười rộng rãi lạc quan, lúc này trên mặt tràn đầy là hoảng sợ, nước mắt từ đôi mắt chảy dài trên gương mặt, rơi xuống trên sàn nhà, tạo thành những chỗ nước đọng.

Cảnh sát chỉ súng nhanh chóng vọt vào trong phòng, phác gục tên bắt cóc cầm dao là Vương Tiểu Cường.

Những người còn lại nhanh chóng không chế hai tên bắt cóc còn lại, còng tay ba người khống chế lại ở một bên.

Hàn Lãnh Tình bị Lê Tuyết Nhã xông tới trước ông Hàn một bước nâng dậy, tiểu nữ hài thật cẩn thận lột mở băng dán ở ngoài miệng Hàn Lãnh Tình, nhưng vẫn là không tránh được mà kéo đi một mảnh da chết trên môi.

Nồng đậm mùi rỉ sét của máu tươi tràn ngập ở trong miệng Hàn Lãnh Tình, nàng nhăn lại mặt, hiện tại nghĩ lại mà còn sợ, nước mắt nàng không thể khống chế mà trào ra.

Cả người nhào vào ôm Lê Tuyết Nhã rồi khóc lên.

Rất nhanh sau đó, Hàn Lãnh Tình được đưa đến bệnh viện để băng bó, rất may là lúc đó Vương Tiểu Cường cũng chưa có muốn tại chỗ gϊếŧ nàng, nên vết thương không sâu, nhưng sẹo thì không thể tránh khỏi.

Lê Tuyết Nhã kêu tài xế quay trở về trước, sau đó cùng ông Hàn ngồi tại bên người Hàn Lãnh Tình bồi nàng băng bó vết thương.

Nghe được sẽ để lại sẹo, hai mắt Lê Tuyết Nhã đỏ lên, méo miệng an ủi Hàn Lãnh Tình: "Không sao hết, khẳng định sẽ không để lại sẹo."

Hàn Lãnh Tình quay sang cười an ủi Lê Tuyết Nhã: "Không sao nha, chỉ là vết sẹo thôi a."

Ông Hàn bên cạnh thương xót con gái, vỗ về nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó thả ra để nàng cùng bạn bè nói chuyện.

Đột nhiên Hàn Lãnh Tình ôm lấy bụng, mọi người lo lắng nhìn, cứ nghỉ là những tên bắt cóc còn tổn thương nàng ở chỗ khác trên cơ thể, thì Hàn Lãnh Tình ngẩng đầu lên cười nói: "Con muốn ăn gà rán a!"

Cảnh sát đi đến cùng ông Hàn nói việc làm ghi chép, hai người đều có ý sau khi Hàn Lãnh Tình bình phục vài ngày sẽ đi làm ghi chép.

Vị y tá bên cạnh nhanh chóng ngăn cản: "Gà rán không thể ăn, nó nhiều dầu mỡ, hiện tại con đang bị thương, chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm!"

"Không có biện pháp, vẫn là trước tiên nghe lời y tá a."

Ông Hàn tại bên cạnh thì thầm cùng Hàn Lãnh Tình thương nghị, sau khi vết thương lành lại sẽ được ăn gà rán.

Hàn Lãnh Tình chỉ có thể ủy khuất, tiếc nuối mà đáp ứng chờ đến khi vết thương lành.

...

Tạm biệt Lê Tuyết Nhã, Hàn Lãnh Tình cùng ông Hàn trở về nhà.

Lúc về đến nhà, chờ đón hai người là bà Hàn, bà lo lắng đi qua lại trong nhà. Đến khi vào nhà, nhìn thấy bà Hàn, ông Hàn đột nhiên mất tự nhiên mà khựng người lại.

Bà Hàn vừa thở phào khi thấy hai người bình yên trở về nhà, nhưng là ánh mắt lập tức chú ý đến băng vải trên cổ Hàn Lãnh Tình, cùng vết máu ở trên cổ áo.

Ánh mắt bà sắt bén liếc nhìn ông Hàn bên cạnh, sau đó nhanh chóng chạy lại xem xét Hàn Lãnh Tình có còn bị thương chỗ nào không, và hỏi thăm về miệng vết thương.

Không hỏi không biết, hỏi ra thì chấn động. Con gái yêu của bà, một buổi chiều trải qua kinh tâm động phách như vậy, chỉ thiếu chút nữa có lẽ đối mặt với bà là thân xác lạnh băng không có nhiệt độ.

Bà Hàn nghĩ lại mà sợ, cẩn thận nhẹ nhàng sợ áp lên miệng vết thương của Hàn Lãnh Tình, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Ông Hàn tại bên cạnh cũng ôm cả hai mẹ con vào lòng, hai người là người quan trọng nhất, một người là người hắn yêu, một người là đứa con cốt nhục của hắn.

Thời gian ấm áp cũng không kéo dài bao lâu, bà Hàn nhanh tay quay sang nhéo lỗ tai ông Hàn.

Ông Hàn không né tránh kịp mà bị bà Hàn bắt lấy, cả người đau đớn la oai oái.

Hàn Lãnh Tình nhìn thấy cảnh này, tự giác đi lại ghế sô pha, rót một chén nước cầm giữa hai tay, sau đó hai mắt vô ngữ nhìn vở kịch "bạo lực gia đình" diễn ra trước mắt.

"Ông đúng là gan lắm rồi, Tình Tình bị bắt cóc ông không nói cho tôi một tiếng!" Đây là bà Hàn là, cùng theo đó là lực trên tay nhéo lỗ tai ông Hàn càng mạnh.

"Đau đau đau đau!! Ta lúc đó cũng là lo lắng cho Tình Tình mà không nhớ a, đau đau nhẹ chút a, chứ không phải là không muốn nói cho bà a!!!" Đây là ông Hàn, la oai oái xin tha cùng giải thích, theo đó là nhảy lên né tránh cây chổi bà Hàn quơ lấy được đánh vào chân.

"A a a đau đau đau đau đau!!! Bà đây là muốn xé lỗ tai của tôi xuống luôn hay sao!! Đau quá a! Tình Tình cứu, cứu ba ba với! Ba ba sắp bị mẹ con đánh chết rồi!! A!"