Chương 6

Ông Hàn, sau khi không thể chịu được uy áp của chủ gia đình, hướng về phía người có tiếng nói thứ hai trong nhà cầu cứu.

Hàn Lãnh Tình: "..."

Hàn Lãnh Tình không mắt thấy, chuyển tầm mắt qua hướng khác, làm ngơ đi ánh mắt từ hi vọng chuyển sang tuyệt vọng của ông Hàn.

Mặc dù nàng không nỡ, nhưng là nếu hiện tại nàng chen vào, nàng bị thương sẽ không bị làm sao, nhưng cũng không thể tránh khỏi sẽ bị dặn dò mãi.

Hàn Lãnh Tình bình tĩnh ngồi uống nước bỏ qua bối cảnh âm thanh la hét xin tha của ông Hàn, nghĩ tới Lê Tuyết Nhã.

Nàng có thể an toàn được cứu sớm như vậy, cũng là nhờ Lê Tuyết Nhã phát hiện ra, sau đó báo cảnh sát, cảnh sát liên hệ ba nàng.

Nếu đợi tài xế nhà nàng đến rước và phát hiện thì có lẽ sẽ chậm trễ hơn rất nhiều, lúc đó nàng cũng không biết việc gì xảy ra.

Trong lòng Hàn Lãnh Tình gật đầu quyết định, như vậy vì báo đáp đối phương, nàng sẽ làm một cái người bạn tốt nhất.

Hàn Lãnh Tình rốt cuộc mở miệng giải cứu ông ba đáng thương của mình, nàng thấy có lẽ bà Hàn cũng mắng đủ rồi, do bà quá lo lắng nên không thể không tìm một phương thức giảm áp.

Ông Hàn cũng biết, nên dù la hét to như vậy, nhưng là thật ra cũng không bị đánh đau bao nhiêu, chỉ có cái lỗ tai là đúng thật bị nhéo không nhẹ thôi.

"Mẹ ơi, mẹ nghĩ sau khi đi học, thì con nên làm sao để cảm ơn Tuyết Nhã đây ạ?" Hàn Lãnh Tình mở miệng hỏi.

Bà Hàn nghe Hàn Lãnh Tình hỏi, cũng dừng lại cây chổi trong tay, liếc nhìn ông Hàn cảnh cáo.

Ông Hàn lập tức cười nịnh nọt đáp lại.

Sau đó bà mới quay qua nhìn Hàn Lãnh Tình, ôn nhu nói: "Tình Tình thật ngoan, mẹ sẽ làm bánh, ngày mai con cùng bạn chia sẻ nha. Còn cảm ơn bạn như thế nào thì phải Tình Tình suy nghĩ rồi nha."

Sau đó là Hàn Lãnh Tình cùng Lê Tuyết Nhã đi được gần hơn, thì bạn thân chơi từ bé cũng từ đó mà tới.

Lê Tuyết Nhã thường cùng Hàn Lãnh Tình đi chung, đến khi mỗi tài xế từng người đến nơi thì mới thả ra. Lê Tuyết Nhã sợ lại có việc như vụ bắt cóc khi đó.

Hai người còn thường xuyên qua nhà nhau ngủ qua đêm, đi chơi mua sắm này kia.

Tình bạn nhanh chóng tăng tiến.

...

Trở lại hiện tại.

Hàn Lãnh Tình cười ngước mắt nhìn Lê Tuyết Nhã đối diện, đang uống ly nước mà nhân viên phục vụ vừa bưng lên, mở miệng trêu đùa nói: "Cũng không thể trách tớ a, với cả là ai hai mắt lúc đó cũng hồng hồng nha."

Lê Tuyết Nhã cứng người, lập tức phản bác: "Làm... Làm gì có! Là cậu nhớ lầm!"

Hàn Lãnh Tình che miệng cười khẽ, bên tai là tiếng nói che giấu sự ngại ngùng của Lê Tuyết Nhã.

Trong lòng nghĩ, vẫn là ngạo kiều như cũ nha, rõ ràng lúc đó nhìn thấy cũng đã khóc đâu. Nhưng Hàn Lãnh Tình cũng không nói ra, dù sao chọc tạc mao thì nàng phải dỗ a.

"Chỉ là tớ muốn gặp cậu thôi." Hàn Lãnh Tình cầm lấy ống hút, quậy đều nước chanh trong ly, nhẹ nhàng nói.

"A? Làm... Làm gì đột nhiên sến sẩm vậy a!" Lúc đầu không ý thức được, sau đó Lê Tuyết Nhã mặt ngoài không thấy, nhưng hai lỗ tai cũng đỏ lên ngại ngùng trước lời nói của Hàn Lãnh Tình.

Hàn Lãnh Tình chống cằm cười: "Tớ cũng sắp chuyển đi rồi."

Lê Tuyết Nhã bỏ qua chút ngại ngùng, quay đầu thắc mắc hỏi: "Chuyển đi? Tại sao cậu lại chuyển đi?"

"Tớ không biết, có lẽ là một nông thôn nào đó đi, sống một cuộc sống nhẹ nhàng." Hàn Lãnh Tình nhẹ nhàng uống chút nước chanh rồi nói.

Lê Tuyết Nhã gương mặt kinh ngạc nhìn Hàn Lãnh Tình, miệng mở ra như muốn nói gì, nhưng lại không nói ra.

"..." Lê Tuyết Nhã vẫn là chần chờ mà mở miệng hỏi: "Gần đây có chuyện gì xảy ra sao?"

Nhưng là bọn họ mới tách nhau ra được hơn một ngày thôi mà, rõ ràng là hôm trước vẫn còn cùng nhau đi học bình thường.

Hàn Lãnh Tình có chút tạm dừng, nói: "... Không có chuyện gì xảy ra hết, chỉ là tớ cần phải chuyển đi thôi, gặp cậu là muốn nhìn thấy cậu, theo đó thông báo việc này luôn."

Lê Tuyết Nhã miệng mở rồi lại đóng lại, ánh mắt lo lắng nhìn Hàn Lãnh Tình bình tĩnh trước mặt, nhưng vẫn không nói gì.

Lê Tuyết Nhã thở dài, lấy tay nắm lấy hai bàn tay trên bàn của Hàn Lãnh Tình, mím môi nói: "Cậu phải giữ liên lạc với tớ, chuyển đi đến đâu cũng cần phải nói với tớ, trước khi đi thì càng cần phải nói!... Không được giấu bất luận là việc gì!"

Hàn Lãnh Tình kinh ngạc nhìn bàn tay bị Lê Tuyết Nhã giữ chặt, trong lòng chảy qua dòng nước ấm, mỉm cười nhìn thẳng hai mắt của Lê Tuyết Nhã đang chăm chú nhìn nàng, mở miệng đáp ứng: "Được, tớ có việc gì cũng sẽ nói cho cậu." Còn chuyện tốt hay xấu thì tớ sẽ không bảo đảm.

Trong lòng Hàn Lãnh Tình nói thêm.

Lê Tuyết Nhã không yên tâm mà gật đầu, sau đó suy nghĩ rồi nói: "Như vậy hôm nay chúng ta đi công viên giải trí đi chơi đi, cậu chính là làm tớ hủy bỏ lịch trình hôm nay, nên Tình Tình cậu phải bồi tớ đi chơi!"

Hàn Lãnh Tình cười nói: "Được thôi, vì xin lỗi đã hủy lịch trình của Lê tiểu thư, ta xin mạn phép được cùng ngài đi công viên giải trí đi chơi."