Chương 14

Việc xác minh bạn bè đã được thông qua, và bên kia ngay lập tức gửi cho cậu một hồng bao với dòng chữ: "đùi gà".

Đối phương có vẻ quyết tâm đưa tiền, Mục Đồng suy nghĩ một chút rồi mở hồng bao ra, khi nhìn thấy là 30 tệ.

Cậu có chút bối rối.

[Mục Đồng]: đùi gà 15 tệ, anh cho tôi nhiều quá rồi.

[R]: Đa Đa cũng ăn rồi.

[Mục Đồng]: Nó kể cho anh à?

[R]: Không, tôi phát hiện ra bàn chân và lông phía trước cổ của nó dính đầy nước sốt từ đùi gà nướng.

Mục Đồng đột nhiên cảm thấy có lỗi vì mình đã làm sai điều gì đó.

[Mục Đồng]: Xin lỗi, tôi không biết là không thể tùy tiện cho chó ăn thức ăn của con người.

[R]: thỉnh thoảng thôi, nó thường không có cơ hội chạm vào những thứ này.

[R]: Cảm ơn bạn đã gửi Đa Đa trở lại.

[Mục Đồng]: Không có gì đâu, anh đã cảm ơn tôi trước đó rồi.

[R]: Ừ.

Cuộc trò chuyện kết thúc, ước chừng năm phút sau, Mục Đồng nhận được tin nhắn mới.

[R]: emo?

Mục Đồng sửng sốt một lúc mới nhận ra đối phương đang nói về trạng thái WeChat của mình.

[R]: Xin lỗi, tôi hỏi nhiều quá.

[Mục Đồng]: Chỉ là chia tay thôi, không có gì to tát đâu.

Người bên kia vẫn đang gõ phím,Mục Đồng ôm gối gấu nằm trên giường chờ đợi hồi lâu, mãi cho đến khi mê man ngủ quên, cũng không đợi được tin nhắn tiếp theo.

Trong giấc mơ, cậu quay lại thời trung học, mối quan hệ của cậu và Quý Duệ đặc biệt tốt, hầu như cuối tuần Quý Duệ đều rủ cậu đến nhà mình chơi.

Lúc đó anh trai Quý Duệ vẫn chưa chuyển ra ngoài, khi Mục Đồng tới nhà Quý Duệ cũng thường xuyên đυ.ng phải anh ấy.

Mỗi lần gặp mặt, Mục Đồng đều lễ phép gọi hắn là "anh trai", đối phương bình thường chỉ gật đầu tượng trưng trừ điều này ra, cơ hồ sẽ không nói thêm một chữ với cậu.

Cậu luôn cảm thấy anh trai Quý Duệ không thích mình, bởi vì Mục Đồng luôn cảm thấy trong mắt anh ta mơ hồ có một tia hận ý, nói chính xác thì giống như cậu đã làm gì đó xúc phạm anh ta, giống như sắp bị đâm trong một phút.

Theo thời gian, Mục Đồng có phần sợ hãi người này.

Mục Đồng cố gắng mở mắt ra, cố gắng nhớ rõ anh trai Quý Duệ trông như thế nào, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt mờ mịt trước mặt.

.

"Anh ơi! Mở cửa cho em với!"

Chuông cửa nhà vang lên lần thứ n, Dịch Nhiên chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.

Dịch Nhiên không hề có ý định cho Quý Duệ vào nhà, chắc hẳn cậu ta cũng đã đoán trước được điều này, cửa vừa hé mở, cậu ta lập tức lách người vào, rất nhanh.

Quý Duệ theo thói quen xỏ dép vào, đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy đồ uống: "Hả? Sao không có bia? Anh uống hết rồi sao?"

Dịch Nhiên đứng bên cạnh liếc nhìn cậu ta: “em không về nhà, chạy tới chỗ anh làm gì?

"Ồ, em không phải gặp rắc rối mà tới gặp anh đâu." Quý Duệ tìm không thấy bia, quyết định cầm lon nước ngọt, nằm trên sô pha giống như một ông cụ.

Để mừng sinh nhật ông nội, gia đình dì út từ ngoài thị trấn đến đây, tối nay ở nhà họ, Quý Duệ không chịu nổi sự vướng mắc của hai đứa em họ quỷ quyệt nên đã đến chỗ Dịch Nhiên trú ẩn qua đêm. .