Ngọt Ngào Đùa Tình

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Những giây phút vui đùa sẽ làm vui hay làm cho tình yêu thêm lãng mạn. Đó chính là một câu chuyện lãng mạn xuất phát từ những chiêu trò của anh. Cha cô là CIA do bị bại lộ thân phận nên …
Xem Thêm

"Anh là anh họ của chú nha!"

"Theo dẹp!" Anh không lưu tình nói. "Huống chi không phải là anh còn có một nữ ca sĩ hát ở khách sạn PianoBar của anh sao? Anh muốn hưởng thụ thuận lợi mọi bề, hay là thích cảm thụ bắt hai tay?"

"Anh chỉ là trung thành với cảm giác của chính mình." Chương Tử Cường nhấn mạnh.

"Anh họ, tôi chỉ có một câu," Chương Câu cũng không biết giờ phút này biểu hiện trên mặt của mình có bao nhiêu thận trọng mà còn nghiêm túc. "Tốt nhất anh đừng đi trêu chọc Bành Tiểu Mạn, cô ấy đến từ New York, cũng không có dự định ở lại Đài Loan cả đời."

"Thì sao?" Anh cảm thấy có chút mù mờ. "Anh muốn cũng không phải là thiên trường địa cửu, chỉ là muốn đã từng có được mà thôi,"

"Vậy lại càng không nên đi trêu chọc cô ấy," Trong mắt của anh hiện ra một luồng sát khí. "Tôi là vì tốt cho anh."

"Thật vậy chăng?" Chương Tử Cường gia du.

"Anh không che chở được cô ấy."

"Vậy còn chú?" Anh lập tức hỏi ngược lại.

"Tôi đối với cô ấy...... Không có hứng thú." Anh làm trái lương tâm nói.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Hơn ba giờ chiều, Chương Câu đứng ở trước cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng, anh nghe nói hầu như ngày ngày Bành Tiểu Mạn đều được phái đi tới nơi này mua bánh ngọt về văn phòng, lấy thói quen thích ăn đồ ngọt của mình, cô nhất định ước gì ngày ngày có cái việc vô tích sự này.

Bành Tiểu Mạn đón taxi, liền cúi đầu tính toán phải mấy miếng bánh ngọt chocolate, mấy phần phô mai hạt dẻ, sữa đặc bánh ngọt là ai đặt, vừa cúi đầu vừa lẩm bẩm trong miệng, mãi đến mình không cẩn thận đυ.ng phải bức tường thịt chắn, cô mới bỗng nhiên bừng tỉnh.

"Thực xin lỗi! Tôi——" Cô ngẩng đầu thì chợt dừng lại. "Là anh!"

"Đây có tính là trốn việc?" Anh chất vấn.

"Tôi đi ra kí gửi một số thứ mà công ty muốn kí gửi,『thuận tiện』mua chút điểm tâm về văn phòng, nếu như anh cảm thấy không thích đáng...... Khấu trừ tiền lương của tôi là được rồi." Cô sẽ không cầu xin anh khoan dung.

"Chút tiền lương kia của cô nếu như lại bị khấu trừ——"

"Vậy tăng lương cho tôi!" Cô lập tức đề nghị.

Anh lại muốn cười, tại sao phản ứng của cô có thể nhanh như vậy? Nhưng anh cũng không muốn khấu trừ tiền lương của cô, cũng không muốn tăng lương cho cô. "Sáng sớm hôm nay ở trước thang máy cô có đυ.ng phải một người đàn ông dáng dấp có chút tương tự với tôi hay không?"

"Đàn ông nào?" Vẻ mặt của cô nghi hoặc.

Chương Câu vẫn rất "Để ý" một câu nói "Bốn mắt giao nhau" kia của anh họ và Bành Tiểu Mạn, nhưng lại chắc chắn cô tuyệt đối sẽ không có ấn tượng với anh ta, cho nên anh muốn chứng thực có phải là cô biết người anh họ này của anh hay không.

"Thấp hơn tôi một chút, vẻ mặt nhu hòa hơn tôi một chút, mặc một bộ âu phục màu xám đậm," Chương Câu gợi ý, "Cô nhớ không?"

"Không nhớ rõ!" Bành Tiểu Mạn nói: "Khách hàng hoặc là đàn ông ra vào tầng lầu này của chúng ta nhiều như vậy, tôi không biết anh đang nói ai."

Nghe vậy Chương Câu nở nụ cười.

Một cái nụ cười vô cùng sáng lạn, vô cùng tự kiêu, mà còn yên tâm.

"Anh đang cười cái gì?" Rõ ràng cô còn chưa có bắt đầu kể chuyện cười mà. "Hôm nay tâm tình của anh không tệ?"

"Tôi...... Nghĩ tới truyện cười trên mạng của cô." Anh qua loa.

"Còn nói anh không muốn nghe." Cô đắc ý nói.

"Hai ngày nữa......" Biết rõ không thể làm, có lúc lý trí quả thực không thể thắng được tình cảm, lý trí là sẽ bị tình cảm hung hăng ném ra sau đầu. "Tôi sẽ dẫn cô đi ăn cơm."

"Anh muốn mời tôi?" Ánh mắt của cô mở thật lớn, dường như không tin chính miệng anh sẽ nói ra lời nói như vậy.

"Đừng nghĩ quá nhiều," Anh lập tức dội cho cô một gáo nước lạnh. "Chỉ là vì nói chuyện làm ăn, không cần làm quá tận tâm, cho nên tôi quyết định dẫn một người bạn đồng hành, cô cũng nói muốn tôi mời cô ăn cơm, cho nên tôi liền thuận tiện, một công đôi việc!"

"Cái người này sao tâm cơ của anh nặng như vậy!"

"Có đi hay không?" Anh muốn cô trả lời ngay.

"Đi, dù sao cũng ăn chựt một bữa!" Cô liếc anh một cái.

"Dẫn cô đi còn có một cái mục đích khác," Anh có chút giấu đầu lòi đuôi, tự mình đánh mình bạt tai nói: "Cô đủ xinh đẹp, có vẻ đẹp đủ dã tính, một số khách hàng chính là thích ánh mắt ăn kem, chỉ cần là nhìn thấy phụ nữ đẹp một chút, ý thức lập tức sẽ không nhạy."

"Chương Câu!" Vẻ mặt của Bành Tiểu Mạn đích thực là sĩ khả sát bất khả nhục[2] biểu tình. "Rốt cuộc là anh đang khen tôi mặt ngoài xuất chúng có được dung mạo khuynh thành, hay là đang sỉ nhục tôi có thể làm gái hồng lâu?"

[2] Sĩ khả sát bất khả nhục: nghĩa là đối với kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.

"Tôi không có biến cô trở thành gái lầu xanh."

"Cho nên anh là đang khen tôi?" Cô tự tin mà cười cười.

"Tôi cũng không có nói cô khuynh quốc khuynh thành." Anh châm biếm nói.

"Tôi cũng chỉ là làm cái suy luận, ai lại không biết xấu hổ, dám nói mình khuynh quốc khuynh thành. "Cô lại bắt đầu khiêm nhường. "Có muốn tiện thể giúp anh mua một miếng bánh ngọt? Ăn rất ngon!"

"Không cần!" Anh từ chối.

"Hương vị của thỏi Black Forest Mousse này là bậc nhất."

"Bành Tiểu Mạn, tôi nói rồi——"

"Tôi mời anh!" Cô nháy mắt với anh.

Lại một lần không lai chuyển được cô, lại một lần chịu khuất phục ở nơi cô. Không chỉ như vậy, vốn dĩ anh nên chạy đến công ty của Kinh Khống thảo luận chút công việc, nhưng giờ phút này anh lại thà rằng mạo hiểm bất chấp bị trễ, đưa cô về công ty trước, đây cũng không phải là chuyện ngày thường anh phải làm, thế nhưng anh—— làm!

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Đỗ Cẩn không biết mình làm sao có thể nghe theo ý của Bành Tiểu Mạn, nhất định là cô tuyệt vọng đến thần kinh thất thường, tình trạng lý trí hoàn toàn không có, bằng không làm sao cô có thể mặc âu phục bó sát người, đứng trên giày cao gót nhỏ cao ba tấc, còn uốn một đầu tóc quăn "uốn sóng bạc" gì đó, đây là cô sao?

"Tiểu Mạn......" Cô thân ngâm ra ngoài, rất muốn lập tức đi đổi lại chiếc âu phục làm lộ ra đường cong, tràn đầy gợi cảm của cô, cô không nghĩ tới mình có thể xếp vào loại ba bá chi lâm[3], nhưng mà chiếc âu phục này hiệu quả, thật sự làm cho hai ngực của cô thoạt nhìn vô cùng hùng vĩ.

[3] Ba bá chi lâm: là chỉ những người phụ nữ có bộ ngực lớn đến mê người, đầy đặn.

"Cô như nữ thần hấp dẫn." Bành Tiểu Mạn tán tụng nói.

"Tôi muốn đào một cái hang."

"Trước đây cô không biết vóc người của chính cô tốt bao nhiêu sao?"

"Tôi không muốn nhiều người nhìn chằm chằm nhìn tôi như vậy." Cô thì thầm, "Cảm giác mình giống như không có mặc quần áo còn muốn ㄅーㄤ!"

"Tôi sắp té xỉu rồi."

"Đừng không có can đảm như vậy."

"Trời! Lập Quốc Uy tiến vào......" Đỗ Cẩn phát hiện toàn thân mình dường như trong nháy mắt máu đều đã xông lên tới ót, mặc dù tay chân đều là lạnh như băng, nhưng khuôn mặt lại nóng đến phát bỏng.

"Kịch hay sắp lên sàn rồi."

Nhất định vừa mở vào phòng ăn này là có thể liền nhìn thấy được cái bàn không phải là không có lý do, Bành Tiểu Mạn chính là muốn Lập Quốc Uy phát hiện ra bọn họ. Nghe Đỗ Cẩn nói ba ngày hai bữa anh ta sẽ đến thăm nhà hàng này, món ăn có dư vị anh ta hợp nhất, để cho anh ăn trăm lần không chán.

"Tiểu Mạn, trái tim của tôi sắp nhảy ra ngoài!" Đỗ Cẩn nhịn không được cầu cứu cô, không dám nhìn về phía của Lập Quốc Uy.

"Mỉm cười!" Cô ra lệnh.

"Tôi làm không được......"

"Mỉm cười khêu gợi!"

"Tôi thật muốn......" Đỗ Cẩn muốn tức khắc vọt tới vách tường.

"Làm cho anh ta hối hận vì đã chủ động nói lời chia tay với cô."

Một câu nói này làm cho Đỗ Cẩn có dũng khí và tự tin, đột nhiên cô giống như là biến thành một người khác, chẳng những ngẩng đầu ưỡn ngực, còn thẳng lưng, lộ ra một người ngay cả cô cũng không thể tin mình có thể quyến rũ như vậy, nụ cười ngọt ngào hấp dẫn.

Thêm Bình Luận