Ngọt Ngào Đùa Tình

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Những giây phút vui đùa sẽ làm vui hay làm cho tình yêu thêm lãng mạn. Đó chính là một câu chuyện lãng mạn xuất phát từ những chiêu trò của anh. Cha cô là CIA do bị bại lộ thân phận nên …
Xem Thêm

Lập Quốc Uy có một khắc không nhận ra, bởi vì cảm thấy ở trước mắt của anh rõ ràng là báu vật cá tính, nhưng đôi mắt kia...... Đôi mắt kia thuộc về đôi mắt của Đỗ Cẩn làm anh không thể nào nhận sai.

"Đỗ Cẩn......" Anh không tự giác đi về phía nơi cái bàn cô ngồi.

Đỗ Cẩn cố lấy dũng khí quay đầu lại nhìn anh, bởi vì ở dưới mặt bàn, Bành Tiểu Mạn đang dùng chân đá cô, muốn cô trả lời với anh ta.

"Quốc Uy," cô cố tình dùng giọng tương đối trầm thấp mà lại lường biếng trả lời. "Thật là trùng hợp!"

"Em......" Anh biểu hiện một bộ không nói ra lời.

"Tôi giới thiệu với anh." Đỗ Cẩn càng diễn càng xuôi. "Đây là đồng nghiệp mới của tôi, Bành Tiểu Mạn."

"Chào anh!" Chỉ liếc mắt quét qua cô một cái, toàn bộ lực chú ý của Lập Quốc Uy là ở trên người của Đỗ Cẩn, anh ngây ngốc nhìn chăm chú vào cô, "Trông em rất khác!"

"Không hề giống nhau sao?" Bành Tiểu Mạn đang ra hiệu, cô lấy tay vén tóc của mình xuống. "Đổi kiểu tóc, tiện thể cũng đổi lại tâm tình của một người, bởi vì tôi bị vứt bỏ nha!"

Lập Quốc Uy lập tức lúng túng đến không biết làm thế nào nói tiếp.

"Chào hỏi qua rồi, đừng làm cho tôi vấp anh." Đỗ Cẩn chưa bao giờ biết mình có tài năng diễn trò.

"Em...... bắt đầu mặc vào loại âu phục này lúc nào?" Ánh mắt của anh híp lại thành một đường nhỏ, đã không biết mình đang làm cái gì. Anh nên tiêu sái bỏ đi, bởi vì anh đã chia tay với cô, hơn nữa còn là anh chủ động đưa ra, nhưng lúc này anh lại muốn làm thịt mình.

"Sau khi bị anh vứt bỏ." Đỗ Cẩn quay về với nụ cười ngọt ngào.

Bành Tiểu Mạn không biết có bao nhiêu hài lòng với biểu hiện của cô, người đàn ông này rất tuấn tú, rất tàn khốc, có thể liệt vào hàng ngũ đàn ông trong đàn ông, nhưng rõ ràng ánh mắt của anh ta có chút nông cạn, nhìn không ra thực lực chân chính của Đỗ Cẩn, xứng đáng phải nhận một chút dạy dỗ.

Lập Quốc Uy không muốn tự mình rước lấy nhục, hơn nữa có bạn của cô ở đây, cho nên anh chỉ là ngượng ngùng xoay người bỏ đi.

Chờ anh dần dần mất hẳn khỏi tầm mắt của mình, toàn bộ ngụy trang của Đỗ Cẩn lập tức dỡ xuống, cô cảm thấy thiếu chút nữa thở không nổi.

"Thành công rồi, Đỗ Cẩn!" Bành Tiểu Mạn nhỏ giọng hoan hô.

Lộ ra tao nhã, lộ ra xinh đẹp, vì muốn giúp Chương Câu lấy được làm ăn, cho nên Bành Tiểu Mạn chọn chiếc tiểu lễ phục để lộ bộ ngực cùng vai một chút, cũng không quá gợi cảm, nhưng lại có chút hiệu quả, vốn cho rằng Chương Câu nhìn sẽ hết sức vừa lòng, khen ngợi có tăng, nhưng mà cô lại đánh giá sai rồi, vẻ mặt của anh ta xem ra lạnh hơn so với ngày thường.

"Áo choàng của cô đâu?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Bên trong khách sạn có máy điều hòa hẳn là sẽ không lạnh."

"Cô không thể mặc đồ công sở sao?"

"Đồ công sở có chút cứng nhắc——"

"Cho nên cô là rất vui lộ ra bờ vai cùng ngực của cô?" Chương Câu chẳng những không cảm thấy cô tận tâm tận lực vì công ty, ngược lại cho rằng cô đang khoe khoang thân hình cùng gợi cảm của mình.

"Chương Câu, rốt cuộc là anh đang xoi mói tật xấu gì của tôi?" Bành Tiểu Mạn tức giận, chỉ có điều, "Nếu như anh không muốn nhìn thấy tôi như vậy, tôi có thể lập tức rời đi."

Chương Câu là muốn bảo cô đi, nhưng đúng lúc này, Chương Tử Cường đã đi về phía của bọn họ, hiển nhiên dự trù bọn họ sẽ xuất hiện đến sớm hơn.

"Em họ, Tiểu Mạn!" Anh nhiệt tình chào hỏi, nhưng tầm mắt lại dừng lại ở trên người của Bành Tiểu Mạn.

"Anh biết tôi?" Cô có chút ngạc nhiên.

"Chúng ta đã gặp qua, ở trước thang máy công ty của các người." Chương Tử Cường thử gợi lên ấn tượng của cô.

"Thang máy nào?" Cô vẫn một đầu mờ mịt.

"Tôi đi tìm tổng giám đốc của các người ......" Anh cố gắng hết sức muốn đánh thức trí nhớ của cô. "Tôi từ thang máy đi ra, mà cô đang muốn đi vào."

"Tôi?"

"Chúng ta nhìn thoáng qua với nhau!"

"Tôi không nhớ."

"Chúng ta rõ ràng bốn mắt giao nhau!"

"Thật xin lỗi." Cô thật tình xin lỗi.

May mắn thay Chương Câu không phải là một người thích cười, bằng không lúc này nhất định anh sẽ cười khom lưng, bởi vì Bành Tiểu Mạn thực sự là quá đáng yêu, quá thông minh thanh khiết, lại có thể vừa không đả thương người lại vừa mô tả được sự cân bằng giữa đối phương, anh thực sự là quá coi thường cô rồi, cô đích xác là một cô gái có suy nghĩ.

"Tôi nắm được người kia sẽ đến trễ một chút." Chương Tử Cường lập tức thay đổi chủ đề, để tránh mình xuống đài không được. "Chúng ta vào ngồi trước được rồi."

"Được!" Chương Câu tùy ý nói, "Tôi không hề gì."

"Anh lại thúc giục thúc giục ông ta."

Ngay lúc bọn họ muốn vào ngồi thì một tiếng kêu to niềm nở vang lên ở bên tai của ba người bọn họ.

"Katrina!"

Bành Tiểu Mạn đứng lại, tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh, lúc cô nhìn thấy Cát Liệt người cao lớn rắn rỏi mà còn đẹp trai thì liền lập tức bỏ lại Chương Câu và Chương Tử Cường, chạy vội về phía anh chàng kia, mà còn vui vẻ cùng anh ta ôm, hôn má lẫn nhau.

Không biết hai tay mình đã nắm thành quả đắm, cũng không biết khuôn mặt mình giờ phút này lạnh thế nào, có lẽ ở năm giây trước Chương Câu có thể vẫn còn chưa lý giải cái gì là phẫn nộ ghen tuông, nhưng hiện tại, anh đã cảm thụ sâu sắc thấy rõ được cái loại tư vị này rồi.

Chương Tử Cường chỉ cần liếc mắt nhìn phản ứng em họ của mình, anh liền đoán được sơ sơ mình đã bị ba chấn động bị knockuot, nhưng mà rốt cuộc cái anh chàng đẹp trai ôm Tiểu Mạn kia là ai a?

"Chú có biết không?" Anh lờ mờ hỏi Chương Câu.

"Không biết." Anh vô cùng lạnh lùng trả lời.

"Dường như bọn họ rất quen thuộc."

"Liên quan gì đến tôi!"

"Chú không quan tâm ư?"

"Tôi quan tâm dương v*t."

Không nghĩ tới em họ của mình lại dùng lời nói thô tục, thẳng như vậy trả lời, chắc hẳn lúc này nó là khó chịu tới cực điểm, nhìn chàng trai lạnh lùng tàn khóc này dường như dám chắc đã rơi vào lưới tình, chẳng qua là chính mình còn chưa có phát hiện mà thôi.

Mà ở phía bên này, Bành Tiểu Mạn rất vui khi thấy Cát Liệt, cái loại cảm xúc tha hương tương ngộ bạn cũ này không khỏi làm người ta hưng phấn.

"Lại có thể ở chỗ này gặp được em? j em oa oa kêu to.

"Em đến Đài Loan khi nào?"

"Một tháng trước."

"Tại sao không liên lạc với anh?" Cát Liệt dùng một loại ánh mắt trách cứ nhìn cô. "Rõ ràng là anh đã để lại số điện thoại và địa chỉ ở Đài Bắc cho em, bảo em có cơ hội đến Đài Loan thì nhất định phải tới tìm anh, không phải là em đem số điện thoại và địa chỉ đã cho vứt bỏ rồi chứ?"

"Vứt thì không có vứt, chỉ là lúc em rời khỏi New York quá vội, căn bản không có mang theo sổ ghi chép của mình." Cô giải thích.

"Tại sao phải vội như vậy?" Anh quan tâm hỏi.

"Hôm nào sẽ nói cho anh biết!"

"Được, anh cho em tấm danh thϊếp của ảnh ở Đài Loan, em thì đưa số di động của em cho anh lưu." Anh vừa lấy ra danh thϊếp đưa cho cô, vừa lấy bút ghi lại số di động của cô.

"Cát Liệt! Thật vui có thể tình cờ gặp anh!" Trong lòng của Bành Tiểu Mạn dường như tìm được một người anh trai thất lạc nhiều năm.

"Hữu duyên nha!" Nói xong, anh nhìn về phía hai người bạn trai của cô cách đó không xa, vẻ mặt của một người trong số đó có thể đi so với vẻ mắt hung ác của Diêm Vương. "Người nào là bạn trai của em?"

Cô ngay cả quay đầu lại cũng không có đáp: "Hai người đều không phải!"

"Đều không phải!" Lần này thật là Cát Liệt nhìn không hiểu rồi.

"Thế nào?" Cô vẫn không có quay đầu lại.

"Một người trong đó......" Anh khẽ nhếch một nụ cười mang theo giễu cợt. "Dường như muốn đem anh cắt thành tám khúc."

"Anh nói nhất định là tổng giám đốc của tập đoàn Chương Thị, cái tên kia không biết cười, luôn luôn đều là loại biểu cảm này!" Bành Tiểu Mạn lơ đễnh. "Nhưng anh ta càng cái loại biểu cảm này, thì em càng thích đùa anh ta!"

Thêm Bình Luận