Chương 11

Kỷ Danh Tuyết gật đầu, Tống Sương Điềm lúc này lại bị thu hút bởi ngón tay đeo găng nhung đen của Kỷ Danh Tuyết.

Găng tay có chút ngắn, lộ ra một đoạn da trắng ngần ở cổ tay, găng nhung đen càng làm ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng.

Dưới găng tay là một vòng ngọc bích, ánh sáng ôn nhuận giữa những viên đá quý lóa mắt.

"Được rồi, theo lời Tống Sương Điềm, tôi sẽ mua tất cả những viên này, được không?"

Kỷ Danh Tuyết chỉ vào hơn một trăm viên đá quý trước mặt.

Mỗi viên đều có tiêu chuẩn không kém gì viên ngọc lục bảo Tống Sương Điềm vừa nói.

Tống Sương Điềm: "..."

Tống Sương Điềm nhớ mình là gián điệp thương mại.

Tống Sương Điềm nhắm mắt, một lúc sau nói, "Lần này tập đoàn ST không tham gia?"

Lời Tống Sương Điềm khiến mọi người xung quanh, kể cả Thôi Ngữ đều mở to mắt. Nói gì đối thủ cạnh tranh chứ?

Không muốn làm việc ở công ty nữa sao?

Không biết lão bản ghét nhất có người nhắc tới tập đoàn đó sao?

Thôi Ngữ nghe nói Kỷ Danh Tuyết và tập đoàn ST có thù hận, nhiều năm nay hai công ty không nhìn mặt nhau. Giờ nghĩ lại, lão bản rất vui khi thấy tập đoàn ST suy sụp.

Lục Hạnh hơi cứng người.

Viên chức nhỏ này thật to gan, đơn xin từ chức sẽ do tôi phê.

Kỷ Danh Tuyết: "Cô thực sự muốn ST tham gia?"

Tống Sương Điềm nghĩ, đó không phải là mong muốn, mà là sự thật. Không thể ngờ rằng gián điệp lại ở ngay bên cạnh ngài.

Tống Sương Điềm: "Tôi chỉ là cảm thấy tập đoàn ST hiện tại rất thiếu nguyên liệu đá quý, nhưng lại không thấy tập đoàn ST có phái người tham gia."

Kỷ Danh Tuyết cười nhạo: "Đám người đó chỉ lo nội đấu, từ khi phu nhân kia qua đời, thật là một ngày không bằng một ngày. Cái này mà cũng được xưng là thương hiệu lâu đời trong ngành trang sức?"

Tống Sương Điềm hơi sững sờ, vị phu nhân mà Kỷ Danh Tuyết nhắc đến chỉ có thể là mẹ của cô.

Tống Sương Điềm: "..."

Kỷ Danh Tuyết ngón tay gõ nhẹ lên bề mặt ngọc lục bảo.

Hai người trò chuyện bằng tiếng Trung, những người xung quanh đều là những người có địa vị trong ngành sản xuất, biết nhiều ngôn ngữ, nên họ đều dựng tai lắng nghe.

Tống Sương Điềm cúi mắt, nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ nếu cô có thể nhường lại lô đá quý này cho tập đoàn ST, thì giai đoạn hợp tác tiếp theo sẽ rất thuận lợi."

"Quản lý tầng lớp của họ tuy có ngu ngốc, nhưng trước lợi ích tuyệt đối sẽ không hành động ngu xuẩn. Tôi thấy cô luôn có ý định mở rộng kinh doanh xa hơn trên toàn cầu, mà tập đoàn ST luôn làm tốt ở mảng này. Nếu có thể hợp tác..."

Lời này của Tống Sương Điềm có chút đột ngột, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Coi như là ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa đi.

Ban đầu Tống Sương Điềm nghĩ Kỷ Danh Tuyết sẽ lạnh mặt từ chối, nhưng không ngờ động tác gõ đá quý của Alpha lại dừng.

Kỷ Danh Tuyết ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen sâu không thấy đáy lặng lẽ nhìn Omega: "Cô hiểu rõ về hai bên tập đoàn thật sâu sắc."

Tống Sương Điềm thầm nghĩ đó là điều hiển nhiên, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Đánh vào điểm yếu, giành lấy chiến thắng.

Trên thực tế, tập đoàn M muốn hợp tác với tập đoàn ST, đó thực sự là vinh hạnh của người sau, không hề có sự trao đổi tài nguyên này nọ.

Trong suốt hơn hai mươi năm trưởng thành, Tống Sương Điềm chứng kiến tập đoàn ST ngày càng sa sút, rất khó có thể khôi phục thời huy hoàng khi mẹ còn sống, điều này đối với Tống Sương Điềm không khác gì dao cùn cắt thịt.

"Được."

Kỷ Danh Tuyết nhìn Tống Sương Điềm cười nhạt: "Làm kinh doanh xác thực không thể quá cứng nhắc. Tôi sẽ bảo người dưới đi liên hệ."

Tống Sương Điềm:?

Kỷ Danh Tuyết vỗ nhẹ mu bàn tay Tống Sương Điềm: "Thời gian không còn sớm, chúng ta về thôi."

"À, đúng rồi, tôi sẽ tìm người nói chuyện với tập đoàn ST. Tôi thật sự ghét tên Alpha kia là Tống Tuấn, nếu muốn có được lô đá quý này, hãy bảo hắn tránh xa một chút."

Lục Hạnh đồng tử kinh ngạc, cùng Thôi Ngữ nhìn nhau.

A, thật không phải chứ???

Này nhường ra luôn???

Tống Sương Điềm thẳng đến khi lên xe, đại não vẫn chưa kịp phản ứng.

Cô thậm chí còn đi thanh toán tiền???

Trong lúc nhất thời đầu óc Tống Sương Điềm có chút mơ hồ.

Cô không nghĩ là mình có sức hút đến mức làm Alpha bị mê hoặc.

"Cô nói đúng, doanh nghiệp trong nước xác thực nên nâng đỡ nhau phát triển."

Giọng nói của Alpha rất nhẹ nhàng, như chỉ nói cho chính mình nghe.

Cô vuốt ve vòng ngọc hòa điền trên cổ tay, Kỷ Danh Tuyết sống ở nước ngoài nhiều năm, vốn dĩ không có gì đặc biệt hiểu biết hay hảo cảm với ngọc hòa điền, nhưng cô vẫn đeo nó trên cổ tay.

"Đại gia muốn hợp tác cộng thắng không phải sao?"

Tống Sương Điềm: "… Là."

Cô điên rồi, hay là thế giới này điên rồi.

Đem tập đoàn ST nghiệp vụ ở nước ngoài cắn nuốt sạch sẽ không phải cô?

Ở đây phát điên cái gì.

Mặt Tống Sương Điềm dần dần đỏ lên một tầng không thể tin, đầu óc cô đầy suy nghĩ nếu Tống Tuấn thấy cảnh này, có thể hay không tức đến hộc máu.

Trong siêu xe, ngón tay Kỷ Danh Tuyết chậm rãi leo lên vai Tống Sương Điềm, đôi môi tô son nhẹ nhàng nhấp lên tuyến thể của Tống Sương Điềm.

Theo một trận đau đớn, miếng dán tuyến thể bị thô lỗ xé xuống.

Kỷ Danh Tuyết dùng răng chạm nhẹ vào cổ Tống Sương Điềm.

"Cô đang suy nghĩ gì?"

Alpha khàn khàn hỏi.

Kỷ Danh Tuyết không thích nơi đông người, Alpha và Omega có hỗn hợp tin tức tố làm cô cảm thấy khó chịu.

May mắn có Tống Sương Điềm bên cạnh tỏa ra tin tức tố hoa cam mà cô thích.

Đầu óc Tống Sương Điềm mơ màng, "Tôi suy nghĩ Tống Tuấn."

Đôi mắt Kỷ Danh Tuyết nhíu lại, cô biết cô gái này từ nhỏ đã là đệ tử ngoan, cha mẹ mất sớm, học tập chăm chỉ, đi làm thì cần cù và thật thà, không dính líu đến tình cảm.

Có câu nói gì nhỉ? Alpha càng hư Omega càng yêu?

Tin tức tố của Kỷ Danh Tuyết đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, đầy nguy hiểm: "Cô nếu thích Tống Tuấn, tôi không thể đảm bảo mình sẽ làm gì hắn."

Bàn tay của Kỷ Danh Tuyết di chuyển trên người Tống Sương Điềm, như rắn bò.

"Tập đoàn M có ngành y tế, có thể làm phẫu thuật loại bỏ tuyến thể hoàn chỉnh."

Một Alpha không có tuyến thể, chẳng khác gì một con chó chết.

Lý trí Kỷ Danh Tuyết không xem Tống Sương Điềm là tình nhân, chỉ là đáp ứng nhu cầu, nhưng cô vẫn coi Tống Tuấn như tình địch.

Quyết đấu giữa Alpha không cần ôn nhu.

Tống Sương Điềm:?

Thích? Hắn thật xui xẻo.

Tống Sương Điềm kêu lên một tiếng, cắn vào cổ Kỷ Danh Tuyết.

Kỷ Danh Tuyết:?