Chương 12

Tống Sương Điềm cuối cùng cũng chuyển đến tầng của Kỷ Danh Tuyết.

Hiển nhiên đây không phải là quyết định của Thôi Ngữ hay phó giám đốc, không cần nghĩ nhiều cũng biết là do một Alpha nào đó muốn lợi dụng công việc để đạt mục đích cá nhân.

Tống Sương Điềm ngồi trong văn phòng mới, nhắm mắt lại một lúc.

Phải công nhận, văn phòng này còn tốt hơn chỗ của cô ở tập đoàn ST.

Cửa sổ lớn từ trần đến sàn cho phép cô nhìn xuống toàn cảnh thành phố, đường phố và xe cộ phía dưới trông như những con kiến bò.

Omega chậm rãi thở ra một ngụm khí, xoa xoa thái dương đang đau nhức.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Cô bắt đầu hoài nghi về việc mình làm gián điệp thương mại.

Nếu sớm một chút phái người khác tới quyến rũ Kỷ Danh Tuyết, có phải đã sớm lấy được tình báo?

Mỗi ngày khi đi làm, mọi người nhìn Tống Sương Điềm bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Thôi Ngữ vỗ vai Tống Sương Điềm, “Cố gắng lên, ngày vui đang ở phía trước.”

Tống Sương Điềm nghĩ thầm: Nếu Kỷ Danh Tuyết biết tôi giả vờ, chắc chắn sẽ đưa tôi vào đồn cảnh sát.

Thôi Ngữ nhìn Tống Sương Điềm đang ngẩn ngơ, đưa một đống tài liệu vào tay cô,

“Đây là tài liệu của các nhà thiết kế mới, đều tốt nghiệp từ các trường danh tiếng.”

Tống Sương Điềm lật xem tài liệu, “Này không phù hợp đi? Kinh nghiệm của tôi còn ít lắm. Để tôi dẫn dắt các thực tập sinh của tập đoàn M, các cô thật sự gan lớn.”

Thôi Ngữ đưa Tống Sương Điềm tới thang máy, trong lúc chờ thang máy, các cô gái trẻ liền gọi cô là “chị Tống” khiến cô cảm thấy vui sướиɠ.

“Chị Tống, đây là cà phê cho chị, hạng mục này là em làm, mong chị nói tốt giúp em trước mặt sếp.”

Tống Sương Điềm nhận cà phê và tài liệu.

Tống Sương Điềm: “……”

Tống Sương Điềm gật đầu, “Nếu Kỷ tổng hỏi tới, tôi sẽ nói thật.”

“Chị trẻ trung đầy hứa hẹn, tương lai rộng mở, chiều nay em sẽ đem trà chiều đến văn phòng chị.”

Tống Sương Điềm: “……”

Tống Sương Điềm từ trước ở Tống gia không phải không được ngưỡng mộ, hiện tại bị nhân viên mới của đối thủ gọi là “Chị” liên tục, khiến tâm trạng cô có chút khó tả.

Tâm trạng rất khó tả.

Ra khỏi thang máy, Tống Sương Điềm mở điện thoại ở cuối tầng 52, một tay lật xem tài liệu như tuyết.

Khai trương cửa hàng mới, lựa chọn người phát ngôn, chiến lược marketing, mua hot search...

Tống Sương Điềm lật xem rất nhanh, lấy điện thoại chụp lại những phần quan trọng.

Chưa kịp ấn nút chụp, điện thoại bỗng đổ chuông khiến cô toát mồ hôi lạnh.

Tầng 52 là nơi có văn phòng của Kỷ Danh Tuyết cũng như văn phòng của cô.

Tống Sương Điềm cố ý tìm một góc khuất ít người qua lại, cánh cửa này có chút rỉ sét, người bình thường sẽ không tới đây hút thuốc.

“Cậu tìm mình?”

Tống Sương Điềm hạ giọng, cực kỳ giống một người đang làm việc xấu.

Trên thực tế, Tống Sương Điềm đúng là đang làm chuyện xấu.

Trong điện thoại phát ra tiếng cười ma quái của Viên Âm, “Ha ha ha ha ha, cậu không thấy được mặt Tống Tuấn bị tức đến mức nào đâu.”

Người của tập đoàn M tìm gặp chủ tịch, nói muốn tặng cả trăm triệu đá quý cho mình, chủ tịch thiếu chút nữa nghĩ rằng tập đoàn M bị điên, suốt nửa ngày không nói nên lời, nhìn đá quý cứ như đang nhìn bom.

“Ba cậu nằm mơ cũng không nghĩ rằng tập đoàn M lại hảo tâm như vậy.”

Tống Sương Điềm mỉm cười nhẹ, “Ừm, còn chuyện gì khác không?”

Viên Âm nghe Tống Sương Điềm bình tĩnh như vậy, liền biết cô có liên quan đến chuyện này, giọng điệu cao lên tám độ,

“Đừng nói là cậu làm nhé? Tống Sương Điềm, cậu thật quá lợi hại!!!”

“Cậu đúng là Đát Kỷ hiện đại, đã cho Kỷ Danh Tuyết uống bùa mê gì thế?”

Tống Sương Điềm xoa xoa thái dương đang đau nhức, gần đây cô đã trải qua quá nhiều chuyện, một chốc một lát cũng nói không rõ.

Tóm lại, cô cảm thấy Kỷ Danh Tuyết có chút luyến ái.

Viên Âm thấy Tống Sương Điềm không muốn nói, cũng không hỏi thêm mà chỉ cười khúc khích.

“Ba cậu đến tập đoàn M yêu cầu duy nhất là làm cho Tống Tuấn lăn xa một chút, còn rút ra gậy đập vào người Tống Tuấn.”

Viên Âm cười đến ngửa tới ngửa lui, “Ba cậu vừa đập Tống Tuấn, vừa nói hắn khinh thường công nhân của tập đoàn M, tưởng mình là cái gì.”

Tống Sương Điềm cảm thấy căng thẳng, “Kẻ ngốc đó không nói ra mình đấy chứ?”

Viên Âm cười đến thở không ra hơi, “Thật không có, không biết cậu có phái người uy hϊếp hắn không, mà hắn không dám nói một chữ.”

Cô thân mật……

Tống Sương Điềm đang muốn phản bác, sau lưng đột nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót trên mặt đất.

Thiếu nữ đang cầm di động lật xem tài liệu, nét cười lập tức biến thành hoảng sợ, như trong phim, từng bước một quay đầu lại.

Ngón tay run run, cúp điện thoại của Viên Âm.

Viên Âm nghe thấy điện thoại đột nhiên tắt, nghĩ là tín hiệu không tốt.

Cô đang định gọi lại, thì thoáng nhìn thấy một cái mai rùa và tiền đồng trên bàn.

Ờ…… Vừa bói một quẻ, hiện tại không nên quấy rầy.

Cô giơ tay nhắn tin cho Tống Sương Điềm, “Cậu cố lên! Tập đoàn nhớ rõ công lao của cậu.”

Ở phía khác,

Tống Sương Điềm người trực tiếp đã tê rần.

Cô quay đầu lại thấy Kỷ Danh Tuyết đứng không xa, trên tay cầm tài liệu, ánh mặt trời chiếu vào Kỷ Danh Tuyết, cho cô một lớp viền vàng.

Alpha chỉ cần đứng đó là đã mang lại cảm giác uy hϊếp, trong không khí thoang thoảng hương hoa ngọc lan, không ngừng thu hút người cô, nhưng lại khiến không khí lạnh lẽo như mùa đông.

Tống Sương Điềm cảm thấy cả người mình như bị đông cứng.

“Kỷ tổng.”

Kỷ Danh Tuyết gõ gõ trên cổ tay, “Hiện tại là giờ làm việc, cô đang làm gì?”

Tống Sương Điềm căng da đầu, “Đang xem tài liệu.”

Kỷ Danh Tuyết hơi cau mày, “Tôi cho cô văn phòng không tốt sao? Cô ở nơi này xem tài liệu?”

Tống Sương Điềm đang đứng ở sân phơi lâu không được sửa chữa, tường chỉ cao tới eo, nếu không cẩn thận có thể ngã xuống.

Tống Sương Điềm cúi đầu ngập ngừng, “Xin lỗi, tôi sẽ về văn phòng ngay.”

Alpha đưa mu bàn tay chạm vào tay Tống Sương Điềm, “Ngoài trời lạnh, tay cô lạnh như băng.”

Tay lạnh…

Tống Sương Điềm: “……”