Chương 6

Lâm Dao Dao không thích tôi bởi vì Ngụy Viễn vẫn luôn ỷ lại vào tôi.

Ngụy Viễn của lúc đó khác hẳn những đứa trẻ khác, anh mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ thơm tho, và cũng không thích chơi bời. Theo như những gì anh nói thì là, mùa hè nóng bức như thế anh không muốn động đậy.

Thế nhưng tôi đi đến đâu Ngụy Viễn cũng đi theo đến đó.

Mười ba, mười bốn tuổi là độ tuổi nhạy cảm cảm, tất nhiên cũng có đứa trẻ thích ghép cặp tôi và Ngụy Viễn.

Ban đầu lúc bọn họ trêu tôi tôi rất lúng túng, nhưng Ngụy Viễn lại không hề tỏ ra khó chịu, tôi cảm thấy rất mất mặt.

Cũng chính vì như thế mà Lâm Dao Dao ngứa mắt tôi.

Nhà cô ấy có mở một đại lý bán đồ ở quê, thỉnh thoảng cô ấy sẽ mang kem que cho chúng tôi ăn, nhưng mà lúc nào cũng thiếu mất một cái, không có phần của tôi.

Que kem Lâm Dao Dao cho Ngụy Viễn còn là vị đặc biệt nữa.

Sau khi đứa nào về nhà đứa nấy, Ngụy Viễn ngậm que kem trong miệng rồi cùng về phòng với tôi ánh mắt đó của anh rõ ràng là đang cười nhạo tôi.

“Cậu đừng vào đây, không cho cậu dùng chùa điều hòa của tôi.”

Tôi nói với Ngụy Viễn.

“Đừng mà.”

Giọng con trai tuổi dậy thì khàn khàn, giống như cơn gió thỉnh thoảng lùa qua phòng vậy.

Ngụy Viễn cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt tôi.

Hình như hồi đó chiều cao của chúng tôi cũng không chênh nhau nhiều lắm, anh nói chuyện vẫn ngang ngược như thế.

“Cậu giận vì tôi có kem còn cậu thì không hả?”

Rầm một tiếng, tôi đóng sầm cửa lại.

Không biết có đập vào mũi Ngụy Viễn không nữa.

Tôi chỉnh điều hòa về mức thấp nhất rồi nằm trong chăn ấm ức. Thú thật tôi cũng không biết mình đang ấm ức cái gì nữa, thế nhưng tôi lại càng ghét Lâm Dao Dao hơn.

Một lúc sau Ngụy Viễn lại gõ cửa phòng tôi.

“Lâm Dạng, tôi ăn kem xong rồi.”

???

Sau đó anh lại gõ cửa sổ phòng tôi.

Cửa sổ hơi cao, anh cố lắm mới ló được cái đầu của mình lên.

Tôi mở cửa sổ ra nói với Ngụy Viễn.

“Cậu biến đi.”

“Này Lâm Dạng cậu mở điều hòa thấp thế làm gì?”

“Liên quan gì đến cậu.”

Tôi nhoài người tới nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ánh mắt của anh khi đó không được sắc sảo như hiện tại, nó có màu hổ phách giống như lúa mì đung đưa ở trên ruộng vậy.

“Sẽ bị ốm đó.”

“Tôi không quan tâm.”

Tôi không quan tâm là thật nhưng mẹ tôi để ý.

Bởi vì Ngụy Viễn đi mách lẻo nên tôi đã bị mẹ nhéo tai rồi bắt tắt điều hòa đi, hơn nữa người đầu têu bày ra trò này lại chạy biến mất dạng.

Mùa hè năm đó thật sự rất nóng, tôi bật chiếc quạt nhỏ ở trong phòng nhưng mồ hôi vẫn chảy đầm đìa ướt cả lưng áo

Lúc tôi đang tức nghiến răng nghiến lợi thì người nào đó lại chủ động gửi tin nhắn cho tôi.

“Cậu tới nhà tôi đi.”

“Nhà tôi có điều hòa.”

Tên hồ ly nham hiểm này, đã làm ra chuyện xấu xa như thế rồi còn dám khoe khoang nữa.

Cuối cùng tôi vẫn không kìm lòng được mà đi đến nhà của Ngụy Viễn, anh mỉm cười rồi uể oải đứng dậy lấy cho tôi một que kem.

“Tôi không ăn.”

Tôi lườm anh.

“Vậy tôi ăn nhé.”

Ngụy Viễn dịu giọng nói, những giọt nước còn đọng lại trên vỏ kem sượt qua gò má tôi, trong lời nói của anh có chút thâm ý nữa.

Tôi cũng không nghĩ nhiều mà cầm lấy que kem rồi nghiến răng nghiến lợi cắn một miếng.