Chương 15: Pancake Xoài (Hạ)

Nguồn ảnh: Pik Ng illustration & design

Sau khi hết giờ nghỉ trưa, Dậu Dậu bị bắt tới cuộc họp bản quyền.

Dậu Dậu cũng không nhớ rõ mọi người đã nói nhiều hay ít, chỉ biết là Diệp ca muốn tốt cho mọi người. Chính vì muốn tốt mà bộ phận tuyên truyền tiến cử người giỏi nhất cho bộ phim phóng sự về ẩm thực, Dậu Dậu làm bên bộ phận này, cũng là người duy nhất được phái tới, suy nghĩ rất nhiều phương án, cũng tham khảo không ít cách làm của các trang web đã từng làm phim phóng sự.

Diệp ca nói: "Người xem các video của chúng ta đều là những người trẻ tuổi, người trẻ thì thích trào lưu, thích các ý tưởng mới, diễn xuất theo hướng cũ an toàn thì an toàn nhưng không thích hợp với bộ phim này! Không được, nghĩ lại."

Diệp ca bắt đầu giảng giải cho Dậu Dậu hiểu ý của mình.

Thẳng đến khi di động của anh vang lên, tai Dậu Dậu mới có thể an tĩnh được.

Trợ lý của Diệp ca nhìn Dậu Dậu bằng ánh mắt đáng thương.

Diệp ca có hai trợ lý.

Một người là Maggie, một người là Michel.

Dậu Dậu bắt đầu làm các món ăn đơn giản, mỗi lần làm xong thành phẩm, cô đều đưa Hùng ca một phần đồng thời cũng đưa cho hai trợ lý mỗi người một phần, rất nhanh liền thành lập hội tham ăn.

Maggie nhìn nhìn Diệp ca bên ngoài cửa kính, mới nhỏ giọng với Dậu Dậu nói: "Vì bộ phim phóng sự này Diệp ca bay vài bức tranh Anh Quốc, cuối cùng còn vì dự toán xin công ty đầu tư thêm nữa."

Michel phụ họa: "Cho nên Diệp ca đặc biệt coi trọng."

Dậu Dậu gật gật đầu, nói: "Khó trách Diệp ca khẩn trương như vậy."

Không biết Diệp ca đã tiếp điện thoại gì mà lúc trở về phòng họp liền ngưng hẳn.

Làm Dậu Dậu ngẫm lại, ngày mai tiếp tục mở cuộc họp. Cô ôm một đống folder trở lại bộ phận tuyên truyền đã là 5 giờ chiều, mọi người đã về bớt, chỉ còn Hùng ca đang thu dọn đồ đạc.

"Họp xong rồi?"

Dậu Dậu lắc đầu: "Ngày mai còn tiếp tục nữa."

Hùng ca thấy bộ dáng này của Dậu Dậu, động tác trong tay ngừng lại, quơ cánh tay của mình ôm lưng ghế, nói: "Tôi nói cho cô một bí mật nhỏ, những người khác không biết, chỉ có tôi biết."

Dậu Dậu vừa nghe, đánh lên tinh thần, hỏi: "Bí mật gì vậy?"

Hùng ca nói: "Bí mật của Maggie và Michel, chắc là cô không biết tên của hai người đó là tiếng Trung, một người là Nhạc Băng, một người là Triệu Cương, lúc vừa đến công ty được Diệp bản bản giáo huấn nhưng thảm, lần đầu ghét bỏ họ từ đầu đến chân, cuối cùng lại ghét bỏ hai người đó vì tên không đủ Tây, sau đó chọn cho bọn họ một cái tên khác bằng tiếng Anh."

"Diệp bản bản?"

"Bởi vì hắn thường răn dạy, giáo huấn người khác lúc có mặt mọi người, nên mọi người trong công ty đều thích gọi là Diệp bản bản, hắn là người tài, không như vậy sao ở chung được. Bộ phận tuyên truyền chúng ta không có mấy người có giao tiếp với Diệp bản bản. Chị Tần cố ý rèn luyện cô nên đây chính là hình thức tốt nhất."

Dậu Dậu không có nhiều ưu điểm, mà ưu điểm duy nhất chính là lạc quan.

Cô nói: "Tôi nhất định sẽ không làm chị Tần thất vọng! Trong mấy ngày này tôi nhất định sẽ làm ra phương án hoàn mỹ nhất để chinh phục Diệp ca! Chờ dự án hoàn thành, Hùng ca tôi mời cô ăn cơm!"

Dậu Dậu sôi sục ý chí chiến đấu!

Sau khi về nhà liền tham khảo phương thức làm phim phóng sự của các web khác, lại viết một phương án mới.

Kỳ thật đã lâu rồi, từ khi Dậu Dậu tốt nghiệp đại học đến giờ cô mới vùi đầu làm dự án cả đêm trở lại.

Phong cách làm việc của cô khi ở thành phố B và thành phố H hoàn toàn khác nhau, khi đi làm thành ở thành phố B mặc dù là có làm nhưng làm thì ít mà bát quái với mấy đồng nghiệp thì nhiều.

Cho nên khi làm dự án tuyên truyền này tuy rằng cô có chút ngượng tay nhưng không đến mức không biết làm như thế nào.

Cho đến hôm sau Diệp ca lại vô tình phản bác.

Làm cho Dậu Dậu có chút uể oải nhưng tâm tình cũng không vì vậy mà kém đi. Cô có thể tự an ủi mình, đây cũng là ưu điểm của cô luôn lạc quan và tích cực.

Dậu Dậu giương mắt nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện đã 9 giờ tối.

Trong công ty chỉ còn lại một mình cô.

Hôm nay tới chiều mới tan họp, Dậu Dậu bỗng dưng có một tia linh cảm, lập tức ngồi vào bàn làm việc. Trong công ty hầu như đã tắt hết đèn, nên cô phải bật đèn bàn.

Dậu Dậu là người rất nhát gan nhưng lại thích suy diễn.

Có đôi khi lúc đi ngủ nhìn qua cây đèn nhỏ, cô cũng cảm thấy như trong bóng tối sẽ có con quái vật giương nanh múa vuốt chạy ra, nó không quan tâm đến cái chăn kết giới mà đem cô ăn vào bụng.

Dậu Dậu nhanh chóng lắc đầu.

Cô gọi WeChat cho Mão Mão.

"Công ty chỉ còn một mình mình, rất đáng sợ! Mau nói vài câu cho mình đỡ sợ đi!"

"Mình chờ cậu về nhà, mình chờ cậu về nhà..."

Dậu Dậu phẫn nộ mà nói: "Hữu tẫn!"

Mão Mão cười to: "Thưa ngài, bạn thân của ngài đã tuyên bố làm nhiệm vụ tăng ca cứu vớt tiểu công chúa, đã có một người tiếp thu, nhiệm vụ đang tiến hành, kỵ sĩ sắp tới."

Miệng Dậu Dậu run run.

"Mão Mão gần đây cậu chơi game rất nhiều đúng không, nửa giờ nữa mà không gặp được kỵ sĩ, lần sau mình mà có đi thành phố B thì cậu cũng đừng hòng ăn được món Dương Chi cam lộ."

Dậu Dậu dọn đồ xong thì tắt đèn rời đi.

Vốn dĩ vì nhát gan mà tự dọa mình, cũng bởi vì được Mão Mão chọc cười nên quên hết nỗi sợ.

Cô đang tính sau khi về nhà sẽ gọi cơm hộp BBQ nướng để an ủi bản thân mình bị tâm linh dọa cả nửa ngày.

Đi ra cửa công ty, sắc trời đã tối mịt.

Đèn đường xung quanh công ty cứ nhấp nháy, làm cho Dậu Dậu vốn có chứng quáng gà thành người mù luôn. Cô nói thầm một tiếng: "Ngày mai còn phải đến công ty nữa, bây giờ lại đen như mực vậy, lỡ có chuyện gì thì sao đây."

Tiếng nói vừa dứt, đèn đường đang chớp nháy bỗng nhiên tắt hẳn, chung quanh hoàn toàn đen kịt.

"Á....."

Dậu Dậu đành phải mở đèn pin điện thoại, hướng tàu điện ngầm mà chậm rãi đi đến. Đèn trên di động có thể chiếu sáng hai bên cùng lúc, cũng có thể thu nhỏ phạm vi lại, ngay lúc này Dậu Dậu rất sợ phải đi xuống cầu thang, sẽ dễ bị hụt chân.

Cho nên lúc chuẩn bị xuống bậc thang, Dậu Dậu mở to hai mắt, dò dẫm từng bước mà đi xuống.

Cô vừa muốn bước bước đầu tiên, đã bị chặn lại.

Cô cả kinh, người đó lên tiếng trước: "Là tôi."

Di động trên tay hướng về phía sau, Dậu Dậu mới thấy rõ mặt Lâm Tắc Tu, lúc này cô càng thêm kinh ngạc, hỏi: "Sao anh lại ở đây?" Lâm Tắc Tu không trả lời cô, anh hơi nheo mi lại, nói: "Sao lại không gọi xe?"

"Hả? Mà.....Tàu điện ngầm còn không có đèn...."

Mà hình như trọng điểm không đúng lắm.

Cô đang muốn nói gì đó, Lâm Tắc Tu liền nói: "Tôi đưa cô về, trên xe có pancake xoài."

Lúc Dậu Dậu nghe được ba chữ pancake xoài, bước chân không tự chủ mà đi theo Lâm Tắc Tu mất rồi. Chờ khi phản ứng lại, Lâm Tắc Tu đang phổ cập kiến thức cho cô nào là xoài rất tốt cho cơ thể, phải ăn như thế nào mới ngon.

"...Pancake quan trọng là phần vỏ bánh, nếu vỏ quá dày sẽ không thấy được hương vị của bơ, nếu quá mỏng thì sẽ rất ngán do hương vị bơ quá đậm."

Lâm Tắc Tu cũng chưa nói rõ sao ăn pancake xoài rất tốt, nhưng nghe anh nói như vậy trong bụng đều cồn cào cả lên.

Tưởng tượng cắn một miếng pancake xoài, mang theo chút mùi hương thơm ngọt của xoài, vỏ bánh mềm mịn như lụa vừa cắn vào miệng đã tan ra tràn ngập hương vị bơ béo ngậy, cắn thêm một miếng tràn đầy hưởng thụ.

Tâm trí của Dậu Dậu hiện tại đã bị pancake xoài cuốn đi rồi, đi được một đoạn ngắn mới chợt nhớ, trên tay mình còn có một bàn tay nữa.

Cô hơi cứng đờ người.

Bước chân của Lâm Tắc Tu dừng lại, nghiêng người nhìn cô, hỏi: "Sao vậy?"

Nhịp tim Dậu Dậu bắt đầu tăng tốc.

Cô hỏi: "Anh.....Anh sao lại ở chỗ này?"

"À, vừa lúc đi ngang qua."

"À, à." Dậu Dậu bắt đầu chuyện đọc tiểu thuyết của lúc trước, nói: "Anh vẫn còn nhớ con đường về nhà trước kia của tôi sao? Lúc đó đèn đường lúc nào cũng hư, lúc đi học tôi còn lén lút giận anh nữa. Sau cái ngày thần kỳ đó thì đèn đường đã sáng trở lại."

Lúc nãy đi một mình còn cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ có thêm người bên cạnh nỗi sợ ban nãy cũng không còn nữa.

Lâm Tắc Tu nói: "Đèn đường trước kia cấu tạo đơn giản, gió táp mưa sa rất dễ hỏng, bây giờ thì chắc là do mất điện, phỏng chừng sáng mai sẽ có người tới kiểm tra, buổi tối sẽ sáng lại thôi."

Dậu Dậu cảm thấy không có gì để nghiên cứu về đèn điện, phụ họa theo anh: "Anh rất am hiểu về đèn nhỉ!"

"À, trước kia có nghiên cứu qua."