Chương 5: Mứt Anh Đào (Part 2)

"Lúc trước tôi học đại học tại thành phố B, trường học có phát di động đa năng bình thường, tôi không cẩn thận đem số liên hệ xóa hết...."

Sau tốt nghiệp không cẩn thận xóa hết những người hay liên lạc, thật là quá lãnh khốc, vô tình.

Cô có hơi chột dạ, cúi đầu, không dám nhìn Lâm Tắc Tu.

Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp:

"Đưa di động cho tôi."

Tiếng nói của anh so với trên phát sóng trực tiếp nghe còn hay hơn, êm tai hơn, làm Dậu Dậu cảm giác như đang xem livestream của nam thần. Theo bản năng mà ngoan ngoãn mở khóa di động rồi "hiến dâng" cho anh.

Xen dừng ở dưới bóng cây.

Ánh mặt trời rọi xuống len lỏi qua những tán cây chiếu xuống thành cái bóng loang lỗ, có ánh nắng hắt lên tay anh trông như khối pha lê tựa hồ không thể tìm thấy khuyết điểm trên đôi tay ấy.

Nếu bây giờ có làn đạn spam đó cô nhất định sẽ ca ngợi một câu---------

[Phát ra hào quang của nam thần! Còn có bgm nữa!]

*BGM: Music background (nhạc nền).

Dậu Dậu phản ứng trở lại thì thấy di động bên phía Lâm Tắc Tu vang lên, giai điệu tương đối êm tai. Cô bối rối, hỏi: "Đây là bài gì vậy?"

Lâm Tắc Tu im lặng treo điện thoại, đem điện thoại trả lại cho cô, nói: "Là một bài hát tiếng Anh."

Dậu Dậu "Nga" một tiếng, không thấy hứng thú lắm.

Cô từ nhỏ đã không có tế bào âm nhạc nào, thời tiểu học lúc kiểm tra âm nhạc đứng ở trước ban ca hát, âm điệu của cô khiến mày của giáo viên đều nhăn đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ. Vì thế trong lòng cô sợ hãi, vừa khóc vừa hát, cuối cùng dựa vào sự đồng tình của mọi người mà cho điểm cô. Từ lúc đó cô liền rất ít tiếp xúc với âm nhạc, KTV cũng rất ít đi.

"Còn dùng số lúc ở thành phố B không?"

Dậu Dậu gật đầu, nói: "Dùng quen rồi nên lười đổi số."

Không biết có phải ảo giác hay không, lời vừa nói ra trong nháy mắt, cô thấy trong ánh mắt của Lâm Tắc Tu có hơi hơi biến hóa, nhưng chớp mắt anh đã thu hồi di động, tiếp tục nắm tay lái, nói: "Số WeChat và số di động giống nhau."

Lâm Tắc Tu khởi động xe.

Trên màn hình là mười một con số.

Dậu Dậu đem dãy số đó lưu lại, cô lại rối rắm, cuối cùng viết ba chữ Lâm Tắc Tu, cô cũng thêm luôn WeChat của anh vào.

Hiện tại Dậu Dậu cảm thấy rất kỳ diệu.

Nói cách khác, cảm giác như cô là fangirl của Dương Mị Mị, nếu có một ngày Dương Mị Mị đem điện thoại cùng số WeChat cho cô, cô nhất định sẽ sung sướиɠ kích động đến ngủ không yên.

Hiện tại chính là Dương Mị Mị đang ngồi có thân phận cao hơn một chút là bạn cùng bàn cấp ba, cô không thể hoàn toàn giống như một fangirl được.

Xe cứ chạy thẳng trên cầu, cảnh sắc hai bên không ngừng lùi lại

Dậu Dậu cảm thấy tẻ nhạt, vắt hết óc để phá vỡ bầu không khí. Nhưng mà Lâm Tắc Tu không quá phốihợp với cô, một người hỏi một người đáp, không khuyến mãi được thêm nửa từ.

Sau khi qua cầu, Lâm Tắc Tu đột nhiên trở lại hình ảnh nam thần Vòng ngọt ngào, vừa lái vừa nói: "Nếu cô ăn không hết anh đào có thể làm thành mứt trái cây, hoặc là làm anh đào ngâm đường, bỏ vào lọ giữ kín tốt có thể bảo quản đến mấy tháng."

Dừng đèn đỏ, Lâm Tắc Tu nghiêng đầu hỏi cô: "Sao? Thích cái nào?"

Đầu Dậu Dậu vừa mới đầy đất trong nháy mắt các tế bào não đã sống lại, không chút do dự nói: "Mứt trái cây! Mứt trái cây còn có thể ăn với bánh mì! Một công đôi việc!"

Lâm Tắc Tu cất tiếng cười trầm thấp.

"Bỏ hạt anh đào đi, cắt quả làm thôi, bỏ thêm đường cát trắng cùng với nửa trái chanh, lấy màng bọc thực phẩm bọc lại rồi bỏ vào tủ lạnh, ngày hôm sau bỏ vào nồi ngào, sau đó để lửa nhỏ khuấy nhẹ nhàng cho đến khi sệt lại, rồi cho vào bình định kín nắp lại."

Dậu Dậu nói: "Nghe cũng không khó lắm."

Cô nóng lòng muốn làm thử, chuẩn bị mang anh đào thừa đi làm mứt trái cây. Cô mỹ tư tư mà tưởng, vừa lúc đó có thể cắt miếng bánh mì làm bữa sáng, vừa lúc còn có thể thêm chút Thủy tinh huyền bánh.

Lâm Tắc Tu nói: "Nếu không được có thể hỏi tôi."

Dậu Dậu cong mi cười: "Tốt lắm!"

Tới điểm đến, Dậu Dậu mới phát hiện mình đã tới một cái ngõ hẻm. Lâm Tắc Tu mở cửa xe đi tới, Dậu Dậu tò mò hỏi: "Trước đây tôi cũng đã từng tới chỗ này, nhưng không biết là nơi này cũng có bán đồ ăn."

"Bên trong có nhà mở quán ăn gia đình, là của bạn tôi, chỉ tiêu mỗi ngày chỉ nhận hai mười khách hàng."

Anh vừa đi vừa nói chuyện: "Vị trí khá khuất, nếu không phải người quen sẽ không tìm ra được, đi vào trong ngay chỗ cầu thang nhỏ."

Ngõ hẻm khúc kính thông u, càng đi càng tối, ánh chạng vạng của hoàng hôn cũng vô pháp chiếu vào.

*Khúc kính thông u: con đường nhỏ ngoắt nghéo.

Dậu Dậu đi rất chậm.

Phát hiện ra Lâm Tắc Tu không đi tiếp nữa, cô cũng dừng lại, hỏi: "Làm sao vậy?"

Trong mảng tối tăm, Dậu Dậu nghe được tiếng cười khẽ của Lâm Tắc Tu: "Cô bị chứng quáng gà mà, saolại còn đi trước?"

Dậu Dậu cảm nhận được khinh bỉ! Cậy mạnh nói: "Vẫn tốt, tôi đi chậm là sợ đυ.ng vào anh, không tin anh xem đi."

Đi chưa được hai bước, tay Dậu Dậu bị nắm lại.

"Cậy mạnh cái gì, nếu ngã thì làm sao đây? Tôi dắt cô đi."

Năm ngón tay mang theo hơi lạnh của anh nắm lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng nhưng cũng rất chắc. Rõ ràng chung quanh rất tối, nhưng dưới chân lại như có ánh sáng.

Dậu Dậu nhớ tới chuyện trước kia.

Khi đó trường cấp ba có tiết tự học buổi tối cô phải về nhà, đèn đường đều bị hư cả mà khu nhà cô lại rất tối, lúc đó cô chẳng khác gì người mù cả.

Bị té ngã rất nhiều lần, Lâm Tắc Tu có hỏi cô tại sao trên tay luôn có vết thương. Cô ấp úng rồi nói mình bị bệnh quáng gà, từ đó Lâm Tắc Tu luôn chủ động đưa cô về.

Sau khi cô ngả bài với anh thì Lâm Tắc Tu không còn đưa cô về nữa nhưng may mắn là đèn đường đều đã được sửa chữa, con đường sáng trở lại.

"Tới rồi."

Tay bị buông ra, Dậu Dậu mới từ ký ức định thần trở lại, phát hiện xuyên qua con hẻm ánh mắt cô trở nên thông suốt hơn rồi.

Trong nhà trang trí đơn giản, chưa vào đến cửa cũng đã ngửi được hương thơm của đồ ăn.

Cơn đói của Dậu Dậu được khơi lên.

Từ trong phòng bước ra là người đàn ông trẻ khoảng 30 tuổi, gương mặt oa oa đến vỗ vai Lâm Tắc Tu: "Buổi chiều chú nói muốn tới, anh đã để riêng một bàn riêng cho chú, vừa nãy còn nghĩ xem có phải chú đang ở chỗ cầu vượt."

Ánh mắt dừng trên người Hạ Dậu Dậu.

Lâm Tắc Tu nói: "Đây là bạn của em."

Dậu Dậu còn chưa kịp giới thiệu, mặt oa oa cũng nhiệt tình mà đón tiếp: "Em dâu tốt, gọi anh là Lương ca là được."

Đây là lần thứ hai trong ngày cô bị nhầm là bạn gái của Lâm Tắc Tu, trong lòng thật ưu thương quá đi mà!

Cô liếc mắt với Lâm Tắc Tu một cái.

Lâm Tắc Tu giải thích: "Lương ca, anh hiểu lầm rồi."

Dậu Dậu thầm tán thành câu nói của anh!

Lương ca "A" một tiếng: "Hiểu lầm cái gì?"

Lâm Tắc Tu nói: "Quan hệ của tụi em không giống như anh nghĩ đâu, chỉ là lớn lên nhìn trông như tình lữ."

Dậu Dậu trợn mắt há hốc mồm.

.......Có chuyện giải thích như vậy sao!

Lương ca vỗ ngực.

"Hiểu! Tướng phu thê!"

......... Hiểu cái đầu anh!

Tuy rằng Lương ca này là khúc nhạc đệm nhỏ, nhưng nhìn mỹ thực trước mắt Dậu Dậu liền quên hết tất cả. Cùng Lâm Tắc Tu ăn một bữa cơm tương phùng lần thứ hai sau bảy năm gặp lại, Dậu Dậu thật sự rất tận hứng mà ăn.

Lúc trên cầu vượt, tựa như việc Lâm Tắc Tu không phối hợp chỉ là ảo giác của cô, rốt cuộc cũng không xuất hiện.

Sau khi dùng xong bữa cơm, trong lúc đi xuống Dậu Dậu cảm thấy nam nhân cao lớn trước mắt có vài phần chân thật, càng cảm thấy đó là Lâm Tắc Tu mà cũng là Vòng ngọt ngào.

Khi tính tiền, nhìn bốn con số trên hóa đơn, Dậu Dậu nhìn Lương ca càng thêm vài phần đánh giá. Chờ Lương ca đi mất, Dậu Dậu ngượng ngùng nói: "Làm anh phải tốn một khoản rồi.

Dậu Dậu tưởngLâm Tắc Tu sẽ khách khí nói là 'chúng ta là bạn học cũ khó có được dịp gặp nhau, đương nhiên không tính là gì.'

Nhưng mà sự thật không như vậy, sau khi xuống dưới Lâm Tắc Tu không đi nữa mà hơi gật đầu "Ân" một tiếng, nói: "Lần sau cô có thể đưa tôi đến chỗ của cô. Còn thời gian, từ đây đến cuối tuần đều rảnh."

Dậu Dậu trên đường trở về vẫn luôn im lặng nhớ nhung món mứt anh đào mà Lâm Tắc Tu nói.

Sau khi về đến nhà cô liền rửa tay, bắt đầu tách hạt anh đào ra, đến khi ướp xong bỏ vào tủ lạnh đã là 11 giờ tối rồi.

Mão Mão hỏi cô cảm giác ăn cơm cùng nam thần như thế nào.

Dậu Dậu nói: "Lúc vừa mới bắt đầu tớ luôn cảm thấy nam thần và Lâm Tắc Tu là hai người, sau lại cảm thấy không phải, bọn họ là cùng một người, chỉ là tớ vẫn chưa quen với kiểu này thôi."

Nói xong, Dậu Dậu đã ngồi xổm trong góc không biết biểu hiện gì.

".......Tuần sau tớ còn muốn mời anh ấy ăn cơm."

Mão Mão vừa nghe, hỏi: "Cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Dậu Dậu kể lại chuyện ở chỗ Lương ca cho cô ấy nghe.

Mão Mão ý vị thâm trường mà nói: "Nam thần và cậu không bình thường a....."

Đầu dây bên này, trong lòng Dậu Dậu lay động đến lợi hại.

Nhớ vết xe đổ thời cấp ba, cô cũng không dám hiểu lầm Lâm Tắc Tu yêu thầm cô nữa.

Lâm Tắc Tu chỉ là có bệnh, không đối xử tốt với bạn cùng bàn thì anh sẽ chết.