Chương 5: Cô Chính Là Đẹp Mắt Như Vậy

Trong nháy mắt không khí liền đọng lại.

Sắc mặt Diệp Minh từ trắng chuyển sang xanh, khóe mắt giật giật.

Tháng trước, trong buổi đấu giá, một món đồ cổ do Paul Newman Daytona sưu tầm được bán với giá trên trời, một trăm ba mươi triệu.

Người mua có thân phận thần bí, mua chỉ vì đam mê.

Nhưng anh ta thế nào cũng không nghĩ ra người kia lại chính là Lục Hoài Dư!

Quan trọng hơn là một chiếc đồng hồ như vậy, cậu ta chỉ nói nhẹ bâng là bị hỏng!?

Trái lại bình sứ Thanh Hoa chạm trổ màu xanh lâu năm kia, đến cả số lẻ cũng không sánh nổi.

Này muốn làm sao đền đây!?

Cuối cùng Diệp Thịnh cũng ý thức được bản thân mình đã gây đại họa, gương mặt trắng bệch trốn đến bên cạnh Tô Viện, cầu cứu nói:

"Mẹ..."

Cậu nào nghĩ tới, chỉ là một cái đồng hồ mà lại đắt đến như vậy!?

Diệp Minh hít sâu một cái:

"Cậu hai Lục, chuyện này, kẻ hèn này có lỗi trước, nói đúng là lỗi của... Diệp Thịnh!"

Ông ta lo sợ nói!

Cơ thể Diệp Thịnh run lên, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi.

Mặc dù Tô Viện đau lòng cho con trai, nhưng cũng biết chuyện lần này là không thể khinh thường được.

Đắc tội với Lục Hoài Dư không nói, nhưng cái đồng hồ hơn một trăm triệu kia, có thể phải bù cả cái biệt thự này của bọn họ!

Bà ta cắn răng đẩy Diệp Thịnh về phía trước:

"Còn không mau xin lỗi cậu hai Lục!"

Diệp Thịnh kiêu ngạo lúc nãy, bây giờ hoàn toàn không còn thấy, tay chân luống cuống đứng ở đó, lắp ba lắp bắp mở miệng:

“Thật, thật xin lỗi..."

"Cậu nên xin lỗi với người đáng phải xin lỗi."

Lục Hoài Dư hất nhẹ cằm, lạnh nhạt mở miệng.

Ấn đường Ninh Ly khẽ động đậy.

Diệp Thịnh sửng sốt, dù trong lòng không muốn, cũng không dám chống đối, gương mặt nhẫn nhịn ửng đỏ hướng về phía Ninh Ly, nhỏ giọng nói:

"... Thật xin lỗi, tôi không nên, không nên cầm phi tiêu phóng vào chị..."

Nghe đến đây, Diệp Minh còn có cái gì không hiểu chứ?

Ông ta đã sớm biết Diệp Thịnh đối với Ninh Ly rất chán ghét nhưng lại không nghĩ rằng thằng bé vậy mà làm ra chuyện này!

Bây giờ còn liên luỵ đến Lục Hoài Dư!

Đôi mắt Ninh Ly hơi nheo lại.

Câu xin lỗi này, kiếp trước cô chưa từng nghe.

Đời trước, ngày đầu tiên cô từ bệnh viện trở về nhà họ Diệp, Diệp Thịnh cũng dùng chiêu giống như vậy, quẹt mặt cô một phát.

Cho nên sau khi vào cửa cô cũng đã phòng bị.

Nhưng mà cô không nghĩ tới là Lục Hoài Dư vậy mà lại ra tay giúp cô.

Lông mày cô khẽ nhíu.

Lại nợ anh món nợ ân tình.

Thấy được biểu cảm của cô, đuôi lông mày Lục Hoài Dư hơi nhếch lên, cô gái nhỏ này còn đang tức giận.

"Nói lớn lên."

Giọng điệu của anh trầm thấp lười biếng, lại mang theo khí thế khiến người khác không dám cãi lại.



Diệp Thịnh đành phải cao giọng:

"Thật xin lỗi!"

Ninh Ly không để ý cậu, chỉ nhấc chân đi tới, khom lưng nhặt đồng hồ lên.

May là, mặt đồng hồ không bị gì, nhưng trên dây đồng hồ lại có một vết cắt ngắn.

Cô cầm đồng hồ, đi hướng về phía Lục Hoài Dư, rồi đứng lại trước mặt anh.

Ninh Ly cao một mét sáu mươi tám, ở trong đám nữ sinh có thể nói là cao, thế nhưng đứng trước mặt Lục Hoài Dư, chỉ tới bả vai anh.

Cô hơi ngửa đầu, đưa đồng hồ ra, nghiêm túc nói:

"Cám ơn."

Lục Hoài Dư rủ mắt, đánh giá cô gái nhỏ trước mặt.

Làn da trắng nõn nhẵn nhũi sạch sẽ như sứ, đôi mắt trong veo như đọng một lớp sương mỏng, sáng ngời

Gương mặt trong sáng xinh đẹp, đuôi lông mày khóe mắt có mấy phần hờ hững xa cách, kiêu ngạo toát ra từ trong xương.

Một ý nghĩ như sao băng xẹt qua đầu.

Nếu như cô cười lên, chắc chắn là rất ngọt ngào.

Khóe môi anh nhếch lên, khẽ cười một cái.

"Tôi giúp em như thế, mà chỉ có hai chữ cám ơn thôi sao?"

Ninh Ly trầm mặc im lặng.

Vị đại gia này lúc nào rồi mà còn so đo?

Trước đây lúc giúp cô, cũng không có như vậy.

"Ý của cậu hai Lục là?"

Lục Hoài Dư cầm lấy đồng hồ, cằm khẽ hếch lên:

"Tôi nghĩ đây là một cách làm cám ơn không tệ."

Ninh Ly theo tầm mắt của anh cúi đầu nhìn tay mình.

Một cái buộc tóc màu đen.

Giá bán, một đồng tiền ba cái.

Trình Tây Việt ở trên lầu nhìn xuống, trong lòng không nhịn được kêu "Móa" một tiếng.

Thực là rất không biết xấu hổ mà!

Rõ ràng có nhiều biện pháp để có thể ngăn lại phi tiêu của Diệp Thịnh, nhưng cậu ta lại dùng cái quý nhất này.

Xong còn muốn bảo cô gái nhỏ người ta cám ơn.

Cậu ta thật sự không tiếc, thậm chí cũng không thấy xấu hổ.

Ninh Ly suy nghĩ một chút, đưa trả cái buộc tóc lại.

"Tôi biết cái này không đủ, chuyện hôm nay, coi như tôi nợ anh một món nợ ân tình."

Lục Hoài Dư hơi kinh ngạc nhíu mày, chợt mỉm cười:

"Được rồi."

Anh chính là lạnh lùng cao quý, luôn từ trên cao nhìn xuống, bây giờ bỗng nhiên cười lên, tựa như băng tuyết tan rã, dung mạo càng thêm tuấn tú.

Cho dù Ninh Ly không phải lần đầu tiên nhìn khuôn mặt này, nhưng vẫn bị lung lay một cách lạ kỳ.

Trách sao gương mặt này lại có thể dẫn tới nhiều cô gái thủ đô đổ xô vào.

Hai người nói chuyện với nhau, người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Diệp Minh từ trước đến giờ luôn khôn khéo, thông minh, lúc này cũng có chút chưa hoàn hồn lại.

Ông ta nhìn Ninh Ly rồi lại nhìn Lục Hoài Dư, trong lòng hơi nghi ngờ.



Nhưng hiện tại còn có một việc chưa giải quyết.

Chần chừ một lát, ông ta vẫn nhắm mắt mở miệng:

"... Cậu hai Lục, đồng hồ của cậu..."

Nếu như đồ vật tầm thường, ông ta chắc chắn không chút do dự mà bồi thường theo giá, nhưng cái này hơn một trăm triệu!

Lục Hoài Dư lấy đồ buộc tóc từ cô gái nhỏ, phía bên trên còn mang theo một chút hơi ấm của cô.

Có hơi ấm này khiến tâm trạng của anh khá hơn nhiều.

Anh miễn cưỡng đáp một tiếng.

Diệp Minh xấu hổ lúng túng, còn lại nửa câu nói sau, kẹt ở trong cổ họng, thế nào cũng bật không ra được.

Trình Tây Việt xem náo nhiệt hồi lâu cuối cùng cũng đứng ra giảng hoà.

Anh ta đi xuống lâu, nhìn thoáng qua đồng hồ của anh, cười nói:

"Lục Nhị, tôi thấy chỉ có dây đồng hồ bị quẹt nhẹ cho một cái, hơn nữa sứ Thanh Hoa này cũng là chú Diệp yêu quý cất giấu đã nhiều năm, không bằng nể mặt mũi tôi, mọi người nhịn nhau một bước, thế nào?"

Lục Hoài Dư liếc mắt nhìn anh ta, gật đầu.

Diệp Minh thầm thở phào.

Nếu chỉ bồi thường tiền dây đồng hồ, vẫn có thể.

"Thật sự là gây phiền toái cho cậu hai rồi, ngày mai tôi liền sai người gửi tiền vào tài khoản của cậu…"

"Không cần, chuyển cho cậu ta là được rồi."

Lục Hoài Dư cắt ngang lời Diệp Minh, nói.

‘Cậu ta’, dĩ nhiên là nói Trình Tây Việt rồi.

Trình Tây Việt được nhắc đến quả thực cảm thấy thụ sủng nhược kinh[1].

[1] thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Lục Hoài Dư lời ít ý nhiều:

"Kết toán phí tài xế."

Trình Tây Việt: "..."

Bảo sao lại có cảm giác là lạ?

Lục Hoài Dư không muốn tiếp tục ở đây nữa, liền xoay người rời đi.

"Đi về."

Trình Tây Việt cười tạm biệt với đám người Diệp Minh.

Một vở kịch khôi hài, cuối cùng cũng có phần kết.

...

Trình Tây Việt lái xe lái rời khỏi nhà họ Diệp.

Đi đến đoạn xa, Trình Tây Việt mới không nhịn được liếc mắt nhìn anh.

Lục Hoài Dư tựa vào ghế, một tay nghiêng chống đầu.

Một cái tay khác của anh thì cầm đồ buộc tóc màu đen.

Ngón tay của anh thon dài đều đặn, cầm một món đồ chơi như thế nhìn có vẻ không hợp.

Trình Tây Việt nhíu mày hỏi:

"Thích như vậy à?"

Lục Hoài Dư không trả lời câu hỏi của anh ta, đôi mắt rủ xuống, trong mắt như có sóng lớn tuôn ra.

Một lát sau, anh cười nói:

"Cô ấy buộc tóc nhìn còn đẹp hơn."