Chương 9: Bạn Học Mới

Lời vừa nói ra, trong hành lang lập tức càng thêm yên tĩnh.

Tôn Tuyền cau mày cầm lấy bài thi, chỉ trong chốc lát, vẻ mặt đã hơi thay đổi.

Ban tự nhiên lớp 12 ở Nhị Trung tổng cộng có mười hai lớp, thành tích tốt nhất đều ở lớp một, cũng chính là lớp Tên Lửa.

Nhóm học sinh này đều là ánh lửa của trường đại học tốt nhất trên toàn quốc, trường cũng vì họ mà tốn không ít tâm tư, mỗi tháng đều tiến hành thi thử một lần.

Bài thi thử đều do giáo viên ở Nhị Trung tự ra đề, độ khó rất cao.

Lúc này, đề thi trong tay ông chính là bài thi thử cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông của khối 12 vừa tốt nghiệp.

Tôn Tuyền nhớ là bởi vì đề thi này vô cùng khó, nên thành tích tốt nhất lúc ấy cũng chỉ có 291 điểm.

Sau đó nam sinh kia trở thành người đứng đầu ban tự nhiên trong kỳ thi đại học ở thành phố Vân Châu.

Ông nghi ngờ nhìn Ninh Ly một cái, rồi lại cúi đầu xem cẩn thận.

Cả bài thi đều rất sạch sẽ, chữ viết tự nhiên lưu loát.

"Chắc chắn là điểm tối đa?"

Ông do dự hỏi.

Chu Phỉ "Móa" một tiếng.

"Thầy không tin tôi?"

Vừa nãy anh ta chơi game xong, định chấm điểm cho Ninh Ly.

Bởi vì cô làm trong vòng có nửa giờ, cho nên anh ta tưởng rằng cô chỉ chọn làm mấy câu mà cô biết.

Mà vừa nhìn bài thi, anh ta liền kinh ngạc….anh ta đưa nhầm đề thi rồi!

Nhưng anh ra cũng rất nhanh phát hiện, Ninh Ly ấy vậy mà làm hết đề thi!

Lật đi lật lại nhìn hai lần, khiến anh ta khϊếp sợ nhất là: Bài thi này vậy mà đạt điểm tối đa!

Anh ta hào hứng nghĩ học bá[1] xuất hiện rồi, ai ngờ vừa bước ra lại nghe Tôn Tuyền nói học sinh này không thể nhận.

[1] 学霸 học bá = chăm chỉ học cho nên điểm cao

Đùa gì thế?

"Chủ nhiệm Tôn, thầy suy nghĩ kỹ lại đi, em học sinh này rất thông minh, thật sự không nhận sao?"

Tôn Tuyền cầm bài thi, rất khó xử.

Đây là bài thi của chính Nhị Trung, đến cả học sinh vừa mới lên lớp 12 còn chưa từng làm, huống chi là Ninh Ly.

Nói cách khác, bỏ qua nghi ngờ gian lận, em ấy đã tự mình lập ra thành tích này!

Nếu như từ chối nhận em ấy, đối với bọn họ mà nói, là tổn thất cực kỳ lớn.

Nhưng tất cả mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy, bọn họ thấy rất rõ ràng, đây chính là chuyện đau đầu nhất.

Huống hồ vừa nãy lời gì ông cũng đã nói ra khỏi miệng...

Chu Phỉ nhìn sắc mặt ông, biết rõ ông đã dao động, liền nói thêm vào:

"Bây giờ bọn trẻ đang ở thời kỳ phản nghịch, thỉnh thoảng có chút kích động cũng là rất bình thường. Chỉ cần cố gắng dạy dỗ, chắc sẽ không có vấn đề gì!"

Anh ta luôn cảm thấy cô gái nhỏ này không giống như vô duyên vô cớ gây chuyện ầm ĩ với bạn học.

Nghĩ tới đây, anh quay đầu lại nhìn Ninh Ly.



"Ninh Ly, em nói tôi nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đôi mắt Ninh Ly bình thản, khóe miệng nhếch lên, giống như đang cười mỉa mai.

"Bọn họ nói bố em là kẻ phạm tội gϊếŧ người, lo sợ em cũng sẽ trở thành kẻ mang tội gϊếŧ người giống bố."

Im lặng.

Nụ cười trên mặt Chu Phỉ nhạt đi mấy phần, nhìn về phía các học sinh.

Hành lang có camera, chân tướng như thế nào tra một cái sẽ biết liền, Ninh Ly không thể nào nói láo được.

Các học sinh chột dạ cúi đầu.

Lúc này Tôn Tuyền mới ý thức được mình đã hiểu lầm, ông suy nghĩ một lát, nói:

"Chuyện này là các em có lỗi trước, mà Ninh Ly, cách em giải quyết chuyện như thế là không được. Nể tình các em đang là lớp 12, lần này tạm thời không xử phạt, nhưng mỗi em quay về viết bản kiểm điểm 1,500 chữ, sáng mai nộp lại cho tôi."

Nói xong, ông bảo các học sinh về lớp, rồi hướng về phía Tô Viện nói xin lỗi:

"Bà Diệp, thật là ngại quá, sau này chúng tôi sẽ chú ý giáo dục học sinh khối này hơn, sẽ không để xảy ra chuyện giống như vậy nữa. Chỉ là, con gái bà có thành tích tốt như vậy, sao không nghe bà nói qua?"

Thực ra, trước đó người nhà họ Diệp nói thành tích Ninh Ly không tốt, mong bọn họ có gì thì bỏ qua.

Mà cái này gọi thành tích không tốt sao?

Tô Viện nở nụ cười gượng.

Năm chữ ‘kẻ phạm tội gϊếŧ người‘ khiến cho trong lòng bà ta vô cùng khó chịu, nhưng biểu hiện của Ninh Ly, làm cho bà ta lúng túng.

Trước đây Ninh Ly ở Lâm Thành, không phải đều là thành tích trung bình sao? Như thế nào đến Nhị Trung, lại thi tốt như vậy?

“Chuyện này… Có thể là đứa nhỏ này lên lớp 12, thì bỗng nhiên trở nên thông suốt... Hôm nay Ninh Ly đã gây phiền toái cho thầy rồi, thật có lỗi với thầy. Về sau chúng tôi sẽ cố gắng dạy dỗ lại thật tốt.”

Chu Phỉ nhíu mày.

Phụ huynh kiểu gì vậy?

Rõ ràng là đối phương có lỗi trước, đến trong miệng bà ta, sao lại giống đang trách Ninh Ly gây chuyện vậy?

Hơn nữa, Ninh Ly đang học lớp 12, làm bố mẹ, mà thành tích thật sự của con mình cũng không biết?

Tôn Tuyền hàn huyên vài câu với Tô Viện và bảo Ninh Ly đi vào lớp một báo danh.

Ninh Ly vừa định đi, Chu Phỉ đi theo tới.

"Tiết sau là tiết của tôi, để tôi đưa em đi."

Bước chân Ninh Ly dừng lại, lúc này mới nhớ tới mình mới là ngày đầu tiên đến Nhị Trung, lẽ ra là không biết đi đến khối lớp 12 như thế nào.

Cô hướng về phía Chu Phỉ gật đầu.

"Cảm ơn thầy Chu."

...

Lớp 12A1.

Một bóng người vô cùng lo sợ xông vào.

"Cmn! Bên tòa nhà văn phòng có học sinh đang đánh nhau trước phòng giáo dục!"

Trong lớp học vốn dĩ đang tương đối yên tĩnh, lập tức trở nên xôn xao.

"Ai to gan vậy? Dám ra tay ở địa bàn của lão Tôn. Đây là chuyện thú vị nên ghi lại nha!"



Lâm Chu Dương một chân đạp lên ghế ngồi, rót nước uống, bình tĩnh nói:

"Hình như là học sinh mới chuyển trường! Tôi từ sân bóng rổ quay về, đi ngang qua có nhìn thấy người kia đè người lên trên lan can, suýt chút nữa là đẩy từ lầu bốn xuống!"

Học sinh mới chuyển trường.

Lớp 12 đã khai giảng được hai tuần, thời gian này học sinh chuyển trường đến, chỉ có một người.

Ninh Ly, nhà họ Diệp.

Trong phòng học không ít người nhìn về phía Diệp Từ.

Trình Tương Tương lớn giọng nói:

"Tiểu Từ, Ninh Ly kia vậy mà dám đánh nhau?"

Diệp Từ lấy ra một quyển sách, để lên trên bàn mở ra, nghe vậy thì dừng một chút, lắc đầu:

"Mình cũng không rõ lắm."

"Cũng đúng, sinh ra trong gia đình như vậy, thì có dạy dỗ phép tắc gì chứ? Đoán chừng là từ nhỏ đến lớn đã đánh nhau không ít, tưởng rằng ở đây là Lâm Thành hay sao mà dám tùy tiện ngang ngược vậy chứ?"

Tin Ninh Ly tới trường báo danh, đã truyền ra mấy ngày, mà xuất thân của cô, đương nhiên cũng đã sớm ồn ào truyền tai nhau.

Có người la lớn nói:

"Có thể đánh như vậy, không phải là Đại Lực Kim Cương chưởng[2] đấy chứ?"

[2] Đại Lực Kim Cương Chưởng (hay Đại Lực Kim Cang Chưởng) là một trong 72 Tuyệt Kỹ Thiếu Lâm do "Đạt Ma tổ sư" của Thiếu Lâm Tự truyền lại. Đây là tuyệt kỹ thành danh của Huyền Từ đại sư. Phải mất mấy trăm năm mới có người luyện thành tuyệt kỹ này.

Sau đó không ít người cười lên.

Lâm Chu Dương lắc đầu: "Tôi không nhìn thấy rõ, nhưng mà nhìn tư thế kia, đoán chừng cũng gần giống vậy."

Diệp Từ nhớ tới gương mặt đó, lông mày hơi nhíu lại.

Trình Tương Tương tựa lưng vào ghế ngồi.

"Mặc kệ cô ta ra sao, nhưng người như thế, để ở bên cạnh cũng quá nguy hiểm. Này, Tiểu Từ, trước đó nói cô ta định đi tới lớp mấy?"

Diệp Từ cúi đầu xuống đọc sách, nhẹ giọng nói:

“Hình như là lớp 12."

Lớp 12, thành tích đứng đầu trung bình đếm ngược.

"Loại thành tích này, không cảm thấy ngại hay sao mà dám vào Nhị Trung? Nếu không phải là nhờ chú Diệp, sợ là đến cả cửa lớn Nhị Trung cô ta cũng không bước vào được!" Trình Tương Tương chính là chướng mắt những người như thế nhất, cho là mình leo lên nhà họ Diệp thì ngon rồi.

"Nhưng mới ngày đầu tiên đến trường cô ta đã gây chuyện như thế, lão Tôn chắc sẽ không tha cho cô ta đâu. Mình thấy, cô ta có thể ở lại trường này hay không cũng là một vấn đề."

Trình Tương Tương vừa dứt lời, chuông vào học đã vang lên.

Chu Phỉ theo tiếng chuông đi vào phòng học.

Đi theo sau anh ta, là một người có vóc dáng mảnh mai.

Nhìn gương mặt xinh đẹp trong sáng kia, trong nháy mắt cả lớp học đều yên tĩnh lại.

Lâm Chu Dương mở to mắt, té từ trên ghế xuống.

"CMN!”

Chu Phỉ gõ bàn, cười nói:

"Xem ra tất cả mọi người đều rất hoan nghênh bạn học mới nha! Nào, Ninh Ly đến chào mọi người đi!"