Chương 30

Không đợi tôi hỏi câu nào, Liễu Sương Sương đã đứng lên và đi đến trước mặt tôi, cô ta cao hơn tôi nửa cái đầu, nên nhìn từ trên cao xuống nhìn vào mặt tôi, khí thế đó gây áp lực cho người ta.

" Làm sao tôi có thể chết trước cô, vả lại cô không cần lo lắng cho Triết Lăng đâu, tôi sẽ cứu anh ấy, còn cô..."

Cô ta đang nói thì chuyển chân đi vòng quanh tôi một vòng, lúc đến bên cạnh người tôi thì rẹt một tiếng, cứa một dao lên mặt tôi.

" Á~ Liễu Sương Sương, cô làm cái gì vậy hả?"

Tôi nhanh chóng che mặt lại rồi lui về sau vài bước, thấy con dao gọt hoa quả ở trong tay cô ta đã dính đầy máu tươi, còn cô lại u ám thè thè đầu lưỡi ra liếʍ láp vết máu trên con dao.

Máu thối rữa, máu tươi của tôi gặp không khí liền toả ra mùi hôi thối nồng đậm.

" Có tâm tư lo lắng cho Lãnh Triết Lăng, sao không tự lo cho chính cô, cô bị người ta hạ hàng của trùng độc, lẽ nào cô không cảm nhận được chút gì à?"

Liễu Sương Sương nói xong cười lên điên cuồng, giống y như lúc trước bị quỷ ám.

Nhưng tôi nhìn cô ta thật kỹ, cơ thể của cô ta không khác gì người khác, nhưng tôi trúng hàng đầu thì sao cô ta lại biết được?

" Là cô hạ hàng đầu trên người tôi?"

" Ôi trời, lời như thế không được nói bậy, Liễu Sương Sương tôi nào có bản lĩnh như thế!"

Miệng cô ta tuy phủ nhận nhưng biểu cảm mặt lại không phải thế, vẻ mặt đó như muốn ăn đánh, giống như là kiểu, chính là tôi hạ hàng đầu, thì cô làm gì được tôi?

Tôi tức đến phát run, quả thật ở trong lòng không thể tin được, tôi quen biết Liễu Sương Sương biết cô ta độc ác, nhưng không đến nỗi hại mạng người, nhưng mà hiện tại...

Không có bằng chứng, còn liên quan đến tà thuật, có báo cảnh sát cũng không có ai nhúng tay vào.

Lúc mà tôi rối rắm không biết phải làm sao bây giờ, thì bên ngoài cửa phòng vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là một đám người mặc đồ đen chạy đến, rất nề nếp xếp thành hai hàng thẳng tắp ở cửa, theo sau, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tiều tụy bước vào.

Nhìn thấy khuôn mặt của ông ta thì tôi ngẩn người ra, nếu nói đường nét trên mặt của Lãnh Triết Lăng cùng với Lãnh Thiên Ngạo không khác là mấy, thì khuôn mặt của người đàn ông này với Lãnh Thiên Ngạo cành giống nhau, chỉ khác một chỗ trên mặt của ông ta có hằn lên vết tang thương của năm tháng.

Liễu Sương Sương vừa thấy người đàn ông kia thì chạy ngay qua đó, còn rất thân thiết ôm lấy cánh tay của ông ta:

" Chú à, sao chú lại đến đây, anh ấy vừa uống thuốc nên đã ngủ rồi."

" Cảm ơn con gái, con xem con đó, mấy ngày nay chăm sóc Triết Lăng mà gầy đi rồi."

Người đàn ông trung niên này chắc là Lãnh Thiên Dực cha của Lãnh Triết Lăng, nói đến đây ông ta chú ý đến tôi đứng một bên

" Cô gái này là..."

" Cô ấy chính là nhân viên được đi du lịch lần trước, lần này ở trên máy bay gặp nạn cũng là sống sót."

Nghe vậy, sắc mặt của Lãnh Thiên Dực tái xanh:

" Đen đủi!!! Cô còn tới đây làm gì? Tất cả là do cô, nếu không con trai của tôi sẽ không đi Thái Lan, bây giờ nó còn bị người ta hạ hàng đầu!"

Lãnh Triết Lăng bị người ta hạ hàng đầu?

" Chú." Liễu Sương Sương nhanh chóng lắc lắc đầu.

" Cô cút ngay đi cho tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô, cô cũng không cần ở lại công ty này, hiện tại cô đã bị đuổi việc."

Lãnh Thiên Dực nói xong, không cho tôi cơ hội nói chuyện đã đuổi tôi đi, trong nháy mắt cửa phòng đóng lại thì tôi nhìn thấy Liễu Sương Sương khoé miệng cong lên thành một vòng cung oan độc.

Liễu Sương Sương này không hề đơn giản, nhất định là do cô ta ở giữa phá rối.

Sau khi bị đuổi đi thì tôi không rời đi ngay, mà ở bên ngoài bệnh viện tìm một chỗ ẩn nấp, nếu hàng đầu có liên quan đến Liễu Sương Sương thì đi theo cô ta là có thể tra ra.