Chương 32: Yêu anh đến tận xương tủy

Từ l*иg ngực đến bụng anh có rất nhiều vết sẹo, có vết bị dao quẹt, còn có vết bị bỏng. Mặc dù suốt dọc đường cô không hỏi anh, nhưng những lời Trình Nhân nói vẫn in trong đầu cô.

Sẹo trên người anh Trạch Duyên, có bao nhiêu vết không phải do cô làm chứ?

Lâm Thanh Thanh nhìn những vết sẹo trên người anh, một lúc lâu sau mới hỏi: “Đều là em làm sao?”

Dịch Trạch Duyên điềm nhiên như không: “Em đừng nghe Trình Nhân nói, cô ta thì biết cái gì. Em biết đấy, anh tham gia quân ngũ, huấn luyện gian khổ, trên người ít nhiều cũng lưu lại sẹo, cho nên những vết thương này phần lớn đều không phải do em làm.”

Phần lớn đều không phải do cô làm, nói cách khác, những vết thương trên người anh, ít nhiều cũng có bút tích của cô?

“Vì sao? Vì sao lại như vậy?”

Cô thực sự không muốn tin mình đã làm tổn thương anh.

Dịch Trạch Duyên tỏ ra không phải chuyện gì to tát, từ từ cài cúc áo sơ mi lên, tựa như đang kể lại một câu chuyện đơn giản: “Có một người, anh ta biết rõ cô gái không hề thích mình, những vẫn không nhịn được muốn tới gần, nhưng cô ấy lại không muốn anh ta đến gần, cô ấy có vô số phương pháp bài xích của mình. Anh ta biết rõ mình sẽ bị thương những vẫn muốn đến gần. Về sau, anh ta bị thương thật. Em nói chuyện này trách ai được?” Anh cười nói với cô: “Là anh tự tìm, không liên quan đến em.”

Vì sao lại bài xích anh đến gần, vì sao lại chán ghét anh, vì sao lại tổn thương anh, rõ ràng anh tốt như vậy mà! Mặc dù cô mất trí nhớ, những vừa nghĩ đến những tổn thương trên người anh đều là do cô gây ra, Lâm Thanh Thanh lại cảm giác như có người dùng dao đâm vào lòng cô, rất đau lòng, rất khó chịu, rất muốn khóc.

Lòng thắt lại, cô khó chịu ngồi xổm xuống, Dịch Trạch Duyên nhận ra sự khác thường của cô, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

Nước mắt không ngừng chảy xuống theo hốc mắt, hoàn toàn mất khống chế. Rõ ràng cô không có ký ức, nhưng không biết tại sao lại đau lòng như thế, hối hận như thế.

“Anh biết không, em cảm thấy làm trẻ con thật tốt, khi đau khổ muốn khóc thì khóc, khóc sẽ có người lớn an ủi, nhưng làm người lớn lại không thể.” Lâm Thanh Thanh chảy nước mắt, cười khổ nói với anh: “Có phải anh cảm thấy em rất già mồm không, rõ ràng không nhớ gì nhưng lại khóc thương tâm như vậy.”

“Không có.” Dịch Trạch Duyên kéo cô ôm vào ngực: “Trẻ con có người lớn an ủi, em có Dịch Trạch Duyên, khi em khóc anh sẽ ôm em, anh sẽ không cảm thấy em già mồm.”

Dịch Trạch Duyên ôm cô như ôm một đứa trẻ, anh bế cô đặt lên bàn, giúp cô lau sạch nước mắt. Nút áo anh mới cài được một nửa, có thể nhìn thấy vết thương thấp thoáng trên ngực anh.

Thật sự chướng mắt, lại khiến người ta đau lòng. Tâm tình Lâm Thanh Thanh rất phức tạp, lúc này, thậm chí nói xin lỗi với anh cô cũng bất lực.

Cô dứt khoát chạm thẳng vào, hôn lên vết sẹo của anh.

Đôi môi nóng hổi mềm mại, khi chạm vào, thân thể Dịch Trạch Duyên vô thức căng cứng. Cô cởi cúc áo sơ mi của anh ra, hôn lên từng vết sẹo trên người anh.

Cô lấy sự khổ sở để chứng minh mình hối hận.

Dịch Trạch Duyên hít một hơi thật sâu, anh nắm chặt bờ vai của cô, đẩy người cô ra, không cho cô tiếp tục.

Lâm Thanh Thanh hỏi anh: “Sao vậy?”

Trên mặt cô còn vương nước mắt, đôi mắt đỏ rực, làn da vừa trắng vừa mềm, đôi mắt hồng hồng càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết. Khuôn mặt yêu kiều vừa mới khóc, phảng phất như mưa hoa rơi xuống, khiến người ta vừa thương tiếc vừa bị câu dẫn muốn hung hăng làm.

Dịch Trạch Duyên nghiêng đầu đi không dám nhìn cô, nhưng giọng nói căng cứng đã để lộ lúc này anh không hề bình tĩnh: “Em không cần như vậy.”

Cô xoay đầu anh lại đối diện mình, hỏi: “Trước đây chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”

Anh sờ mặt cô nói: “Không có gì, em đừng suy nghĩ nhiều.”

Xem ra anh không định nói cho cô, Lâm Thanh Thanh cũng không muốn hỏi tiếp.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe được tiếng lòng mình, tĩnh mịch như vậy rất đúng hoàn cảnh, khiến người ta muốn phơi bày tất cả du͙© vọиɠ.

“Có phải em không có sức hấp dẫn đúng không?” Đột nhiên cô hỏi.

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Có đôi khi, em cảm thấy anh không muốn đến gần em, vẫn luôn là em tìm cơ hội đến gần anh, quyến rũ anh, nhưng anh vẫn luôn chững chạc đàng hoàng như vậy, cho nên em cảm thấy mình không có sức hấp dẫn.”

Cô đang mê sảng gì vậy, cô cảm thấy mình không có sức hấp dẫn sao?

Cô vừa mới khóc, lúc này đôi mắt rưng rưng nhìn anh, Dịch Trạch Duyên không dám nhìn cô, cơ bắp và thái dương giật giật, cố gắng khắc chế nói với cô: “Em rất hấp dẫn. Có điều em không biết, anh nghĩ đến em sắp điên mất rồi, nhưng anh đang do dự, trước khi mất trí nhớ em không thích anh chút nào, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ có một ngày em nhớ lại sẽ cảm thấy anh lợi dụng lúc em gặp khó khăn, cho nên mới không dám đến gần.”

Anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày Dịch Trạch Duyên anh sẽ trở nên mâu thuẫn như thế, cẩn thận từng li từng tí để cô nghĩ anh là một người chững chạc đàng hoàng.

Anh không phải người đứng đắn, anh là cầm thú, là cầm thú ngày ngày đều nhớ cô.

Một khi bị cô quyến rũ, anh sẽ mất lý trí hoàn toàn.

Nghe anh nói những lời này, Lâm Thanh Thanh cảm thấy hơi đau lòng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì anh nói anh nghĩ đến cô, nghĩ đến cô đến sắp điên rồi.

Trong lòng tràn đầy cảm giác phức tạp, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh. Lúc này rất thích hợp, Lâm Thanh thanh bắt lấy tay anh, cô hít một hơi thật sâu, mỗi câu mỗi chữ đều hướng về anh: “Anh biết không Dịch Trạch Duyên, thật ra em rất sợ nhớ lại quá khứ, em sợ em thật sự đã làm chuyện tổn thương anh. Em yêu anh, thật sự rất yêu, yêu anh đến tận xương tủy, mỗi ngày em đều nhớ anh, mỗi giờ mỗi phút, chỉ cần tách ra khỏi anh, từng tấc cơ thể em đều nhớ anh. Em muốn đến gần anh, muốn được ôm anh, đôi khi em cảm thấy mình suy nghĩ hèn mọn đối với anh giống như một tên biếи ŧɦái vậy.”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Một tay Dịch Trạch Duyên bị cô cầm, một tay chống vào mép bàn giam cầm cô trong ngực anh, bàn tay bám vào mép bàn không biết nắm chặt từ lúc nào, tay áo sơ mi của anh được vén lên trên khuỷu tay, gân xanh lộ ra, nhìn kỹ có thể thấy tay anh đang phát run.

Anh chăm chú nhìn cô gái trước mặt, đầu óc ù ù.

Cô nói cô yêu anh…

Không phải thích, mà là yêu.

Yêu anh đến tận xương tủy.

Anh hơi cúi đầu, thoáng chốc khôi phục bình thường, làm như đang tán gẫu hỏi lại cô: “Em vừa nói gì, lặp lại lần nữa,”

Lâm Thanh Thanh: “???” Lâm Thanh Thanh nghĩ rồi nói: “Em nói em muốn đến gần anh, muốn được ôm anh.”

“Câu trước nữa.” Anh chặn ngang.

Câu trước nữa?

Lâm Thanh Thanh nhớ ra, cô xấu hổ, cắn môi nói: “Em nói em yêu anh.”

“Yêu như thế nào?”

Giọng nói mang theo ý cười, nhưng ngữ điệu lại thay đổi.

“Rất yêu, yêu đến tận xương tủy, mỗi ngày đều nhớ anh, giống như một tên biếи ŧɦái…”

Không đợi cô nói xong, anh đã cúi đầu hôn lên môi của cô, những lời chưa nói ra hết bị anh nuốt toàn bộ vào trong.

Hôn hơi dồn dập, nhưng lại vô cùng triền miên.

Cơ thể Lâm Thanh thanh hơi cứng lại một chút, lập tức nhắm mắt lại, hai tay vòng qua cổ anh, vô cùng kích động đáp lại anh.

Không khí trong phòng lập tức nóng lên, khắp nơi đều là tiếng hôn, Lâm Thanh Thanh cảm giác như trong lòng có thứ gì nóng hổi chặn lấy, nhưng cô lại bất lực, lúc này chỉ còn lại hôn anh.

Anh ôm cô ngồi trên giường, tách hai chân Lâm Thanh thanh ra, để cô dạng chân ngồi trên người anh. Bỗng nhiên anh đặt cô xuống khỏi đùi mình, để cơ thể cô ngửa về sau. Anh đưa tay kéo tay cô ra phía sau giữ chặt. Lâm Thanh Thanh cảm giác đầu óc mê muội, cô cắn môi, không nhịn được cười lên.

Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy thì Dịch Trạch Duyên đã đi. Cô nằm trên giường một lúc mới đứng lên. Cũng may, thời đại học cô hay rèn luyện, cho nên tố chất thân thể khá tốt, nếu không đêm qua vận động với cường độ cao như vậy, chắc chắn hôm nay không đứng dậy được.

Ga giường bị nhăn đến không tưởng nổi, phía trên có một vũng chất lỏng lớn không rõ. Lâm Thanh Thanh không vô ý đến nỗi đưa cho dì Tuệ giặt. Cô nhét ga giường vào máy giặt, sau đó mới đi tới phòng làm việc, cũng may, mọi người đều rất dễ tính, không hỏi cô vì sao đến muộn.

Chỉ là cả ngày cô đều không yên lòng. Sau đó, Tề Kỳ không nhịn được nhắc nhở: “Cô sao vậy? Mới sáng sớm mà cứ như người mất hồn, một lúc lại ngồi cười ngây ngô, khuôn mặt hiện ra bốn chữ rõ ràng.”

“Bốn chữ nào?”

“Xuân tâm nhộn nhạo.”

“…”

Lâm Thanh Thanh quýnh lên, cô cố gắng để mình bình tĩnh một chút, nhưng trong đầu lại không khống chế được nhảy ra những hình ảnh kia. Lâm Thanh Thanh nhớ tới mình nói Dịch Trạch Duyên sắc, thật ra cô mới sắc.

Bởi vì buổi sáng Lâm Thanh Thanh đến hơi muộn, nên buổi chiều chủ động ở lại tăng ca. Lúc cô trở về, Dịch Trạch Duyên và bảo bối đều đã trở về.

Dịch Trạch Duyên ngồi trên ghế sofa, đang cầm một cuốn sách đọc, bảo bối nhỏ quỳ trên mặt đất chơi ghép hình, lão ba đang đọc sách thỉnh thoảng sẽ liếc bé một chút, sau đó nhắc nhở: “Khối màu xanh lục kia phải đặt bên trái.”

“Thật ạ?” Bảo bối nhỏ thầm thì, chuyển khối màu lục sang bên trái: “Đúng là vậy rồi!”

Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, hình ảnh hai cha con vô cùng hài hòa, ấm áp. Lâm Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng trọn vẹn, cho dù mất trí nhớ, dù không nhớ gì trong năm năm, nhưng cô cảm thấy chỉ cần có Dịch Trạch Duyên và con ở bên là đủ rồi.

Dịch Trạch Duyên nhanh chóng nhìn thấy Lâm Thanh Thanh. Vừa nhìn thấy cô, không hiểu sao tai của Dịch tiên sinh lại đỏ lên, ánh mắt trở lại trang sách, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Đã ăn cơm chưa?”

“Em ăn qua rồi.”

Lâm Thanh Thanh đặt túi xách xuống, ôm lấy gương mặt non nớt của con trai hôn lên một cái, sau đó chơi cùng với con. Buổi tối, Lâm Thanh Thanh vẫn giống như mọi hôm, kể chuyện cổ tích cho bé nghe rồi mới trở về phòng.

Dịch Trạch Duyên thay áo ngủ rồi lại ngồi xuống bàn đọc sách, thấy cô vào liền nói: “Tiểu Uyên ngủ rồi?”

“Dạ, ngủ rồi.”

“Đến đây.”

“…”

Lâm Thanh Thanh nhìn anh, thấy anh chỉ vào đùi mình, mặt Lâm Thanh Thanh đỏ bừng đi đến. Dịch Trạch Duyên cầm tay cô kéo về phía mình, Lâm Thanh Thanh liền ngồi lên đùi anh.

Anh ôm eo cô từ phía sau, l*иg ngực rắn chắc ép sát, Lâm Thanh Thanh hơi hoảng hốt, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

Anh đưa một tập tài liệu cho cô: “Đây là người Mạc Khanh Nhan muốn tìm.”

Lâm Thanh Thanh nhận lấy nhìn thoáng qua, đúng là tài liệu về Xương Kỳ, rất kỹ càng.

“Anh tra được nhanh vậy sao?” Lâm Thanh Thanh nhìn qua địa chỉ hiện tại: “Bà Thị? Sao anh ta lại chạy đến Bà Thị? Không phải anh ta là người Kỳ Châu sao?”

(Bà Thị: Một thị trấn ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc)

Xương Kỳ giống Dịch Trạch Duyên, đều là người Kỳ Châu. Cô còn biết lúc trước sở dĩ Mạc Khanh Nhan xuất hiện ở Kỳ Châu là vì đi tìm anh ta, Mạc Khanh Nhan ngẩn ngơ ở Kỳ Châu hai năm, nhưng vẫn không tìm được Xương Kỳ.

“Không rõ.”

Lâm Thanh Thanh cũng không muốn biết rõ ngọn ngành lắm, cô định ngày mai sẽ đưa cho Mạc Khanh Nhan. Mạc Khanh Nhan biết chắc chắn sẽ rất vui.

Lâm Thanh Thanh nghĩ đến một chuyện lại hỏi anh: “Sao lúc trước anh không nói với em anh đi tìm Mạc Khanh Nhan?”

“Không có gì đáng nói.”

“…”

“Có phải anh còn vì em mà làm rất nhiều chuyện em không biết không?”

Dịch Trạch Duyên nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, cau mày: “Em khách sáo với anh sao? Em là vợ của anh, anh giúp em không phải là chuyện bình thường sao?”

Anh cho là chuyện đương nhiên, khiến Lâm Thanh Thanh hổ thẹn: “Nói thế không sai, nhưng bình thường anh bận rộn như vậy, em không muốn anh vì chuyện của em mà tốn công mất sức.”

“Tiện tay mà thôi, không tính là tốn công mất sức.”

“…”

Anh trả lời hờ hững, bờ môi dán vào tai cô mơn trớn, Lâm Thanh Thanh cảm thấy hơi ngứa, còn tê tê giống như bị điện giật.

Dán gần như vậy, mỗi cái hô hấp của anh cô đều cảm nhận được, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng hừ rất nhỏ từ trong cổ họng lúc anh hôn cô vang lên bên tai.

Tự như lò than, nóng bỏng khiến tim cô bắt đầu tăng tốc.

“Anh… Có phải lại muốn làm rồi không?”

Dịch Trạch Duyên dừng động tác lại, đáp nhẹ: “Ừm?”

Âm thanh từ tính, thật sự trêu tim cô mềm nhũn, người đàn ông này đúng là khiến người ta mê muội.

“Anh muốn làm, em chịu được không?’

Giọng nói hấp dẫn như thế, ấm áp quét bên tai cô, toàn thân cô đều bị hormone nam tính của anh bao phủ, không chịu được, không chịu được, cô phải làm sao đây?

Người đàn ông đáng ghét mê người này! Lâm Thanh Thanh có cảm giác mình sắp ý loạn tình mê, nhưng vì suy nghĩ cho thân thể của anh, cô vẫn cố gắng giữ một tia lý trí cuối cùng, khuyên nhủ: “Tiết chế một chút a… Thận anh hỏng thì phải làm sao?”

Cô nghe thấy anh cười khẽ bên tai mình, sau đó đè thấp giọng nói: “Tồn trữ nhiều năm như vậy, mới một hai lần, không dễ hỏng như vậy.”

Lâm Thanh Thanh có cảm giác mặt đỏ bừng cả lên, cô thật sự không chịu được anh ghé sát vào tai cô thì thầm nói chuyện như vậy!

Nhưng muốn mạng chính là, nụ hôn của anh đã chuyển từ lỗ tai lan sang cổ cô.

Sau đó, anh ép cô xuống mặt bàn…

Không biết qua bao lâu, Lâm Thanh Thanh thở hổn hển tựa vào ngực anh, thân thể mềm nhũn thành một vũng nước, nhưng anh ôm cô lại tinh thần sảng khoái.

Sau đó, hai người không tiếp tục làm loạn nữa, cũng không biết có phải vận động với cường độ cao không, Lâm Thanh Thanh nằm trên giường một lát liền ngủ mất. Ngày hôm sau, Lâm Thanh Thanh cố ý dậy thật sớm, cũng may lúc Lâm Thanh Thanh đến phòng làm việc, Mạc Khanh Nhan còn chưa đi quay MV.

Mộc Tùng cũng tới rất sớm, lúc này đang cùng Mạc Khanh Nhan bàn luận về mấy cái hợp đồng quảng cáo.

Lâm Thanh Thanh thấy bọn họ bàn luận xong, liền gọi Mạc Khanh Nhan đi ra, đưa cho cô ấy tài liệu Dịch Trạch Duyên đưa cho cô.

Mạc Khanh Nhan mở ra nhìn, lập tức ngây người: “Cái này… cái này…”

Cô ấy kích động nói năng lộn xộn: “Tôi muốn đi gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy, chị Thanh Thanh, tôi có thể đi gặp anh ấy không?”

Mạc Khanh Nhan bắt lấy tay cô, Lâm Thanh Thanh cảm nhận được tay cô ấy đang run rẩy, đôi mắt cũng đỏ lên, vẻ mặt chờ mong nhìn cô. Cô đã quen với Mạc Khanh nhan luôn luôn lạnh lùng, cô ấy giống như không liên quan đến thế giới, giống như trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến cô ấy động tâm.

Cho nên nhìn cô ấy như vậy, Lâm Thanh Thanh cảm thấy không thể tưởng tượng được. Cô không đành lòng từ chối, vỗ vỗ tay cô ấy nói: “Đi đi, chị cho em nghỉ hai ngày.”

Mạc Khanh Nhan nói tiếp: “Chị đi cùng em nhé.”

“…”

“Em không dám đi một mình, chị đi cùng em được không? Còn có chị Tề Kỳ, hai người cùng đi tìm với em nhé.”

Lâm Thanh Thanh nghĩ một lát rồi nói: “Được, bọn chị đi với em.”

Lâm Thanh Thanh nói chuyện này với Tề Kỳ, Tề Kỳ nói: “Em làm bà chủ đã nói thì chị còn có ý kiến gì đây, đi, tại sao không đi chứ.”

Lâm Thanh Thanh liền mua vé máy bay đi Bà Thị. Trước khi đi, Mạc Khanh Nhan đã thay một bộ quần áo khác, một chiếc váy màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dài, mái tóc dài hơi xoăn thả sau lưng, trên đầu còn đeo một cái vương niệm, tạo hình này của cô ấy rất hợp để đi gặp người khac.

Thấy Mạc Khanh Nhan như vậy, Lâm Thanh Thanh và Tề Kỳ đều ngầm hiểu với nhau, hai người đều thấy rõ, Mạc Khanh Nhan như vậy không chỉ đơn giản là muốn đi gặp ân nhân cứu mạng.

Trước khi rời đi, Lâm Thanh Thanh gọi điện cho Dịch tiên sinh, nói với anh cô muốn đi Bà thị.

Dịch Trạch Duyên cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi cô lúc nào trở về.

“Chắc là buổi tối.”

“Được, đi đường cẩn thận.”

Đến Bà Thị đã là ba tiếng sau, cũng may chỗ Xương Kỳ ở trong thị trấn. Lâm Thanh Thanh thuê xe, đi từ sân bay mất gần một giờ.

Mặc dù quan hệ của Dịch Trạch Duyên rất rộng, nhưng cũng không có cách nào tra được địa chỉ cụ thể của Xương Kỳ, chỉ tra được anh ta mở một tiệm trái cây trên thị trấn nhỏ.

Xe lái đến gần tiệm trái cây thì dừng lại. Khi đi đường, hơn nửa thời gian Mạc Khanh nhan đều nhắm mắt dựa vào ghế, Tề Kỳ ngồi trước lái xe, Lâm Thanh Thanh ngồi cùng cô ấy ở phía sau, cho nên cô cảm nhận được rõ thỉnh thoảng cơ thể Mạc Khanh Nhan lại run lên.

Lâm Thanh Thanh nắm chặt tay cô ấy an ủi: “Không phải sợ, bọn chị sẽ đi cùng em.”

Xe dừng lại, Mạc Khanh Nhan vẫn còn nhắm mắt, Lâm Thanh Thanh đẩy cô ấy nhắc nhở: “Đến rồi.”

Mạc Khanh Nhan từ từ mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, sau đó mới mở cửa xuống xe.

Tiệm trái cây cách chỗ dừng xe không xa, trước cửa có một xe chở hàng lớn, người đàn ông đứng ở bên xe dỡ hàng xuống, đứng dưới có mấy người trẻ giúp đỡ.

Người đàn ông dỡ mấy thùng hoa quả xuống, thân hình thoăn thoắt nhảy xuống xe, mấy người trẻ tuổi kia dỡ hoa quả xuống chất lên xe xích lô, lấy điện thoại ra quét mã thanh toán.

Hôm nay thời tiết cũng không tốt lắm, bầu trời âm u. Mặc dù Bà Thị không có tuyết rơi giống như Bắc Thành, nhưng thời tiết lại mưa lạnh, lạnh đến xương xốt buốt giá.

Mạc Khanh Nhan lại như không cảm giác được, quần áo đơn giản bước qua đó.

Sau khi xuống xe, đầu tiên cô nhìn người đàn ông kia, làn da anh đen đi rất nhiều, so với trước khi rời đi còn gầy hơn, mắt bên trái còn đeo bịt mắt, nhưng cô chỉ cần nhìn một chút cũng nhận ra anh, là anh, là người cô tìm nhiều năm như vậy.

Năm mười hai tuổi, quê hương động đất, cô bị tấm xi măng đè lên người. Vì cứu cô ra anh trực tiếp chui thăng xuống dưới tấm xi măng chống lên, cô thành công thoát ra được bên ngoài, anh lại không thể chống nổi, các đốt sống bị gãy, thiếu chút nữa tàn phế.

Người thân của cô đều mất trong trận động đất đó, cô rất sợ cô độc, anh vẫn luôn ở bên cô, dạy cô chơi piano, dạy cô gảy đàn ghita, dạy cô nhận biết các bản nhạc.

Về sau, anh bị điều động đến lực lượng bộ đội gìn giữ hòa bình Li-bi, trước khi đi cô hỏi anh bao giờ trở về, anh nói đợi cô trưởng thành sẽ trở về.

“Hôm nay là sinh nhật em, anh có thể đồng ý với em một yêu cầu được không?”

“Được.”

“Đợi em trưởng thành, anh trở lại lấy em được không?”

Anh sờ đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Anh đồng ý với em.”

Em đã trưởng thành, anh Xương Kỳ, em trưởng thành rồi.

Không biết nước mắt rơi xuống từ lúc nào, cô chăm chú kéo váy, rõ ràng không xa, nhưng dường như mỗi bước chân cô đều phải dùng hết sức.

“Xương Kỳ ___”

Cô muốn gọi anh, nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra được bất cứ lời nào.

Ngay lúc đó, cô nhìn thấy một cô bé chạy về phía anh, nhìn qua nhiều nhất là hai tuổi, đi đứng không vững, vừa chạy vừa gọi bằng âm thanh non nớt: “Ba ba, ba ba ___”

Xương Kỳ nhìn thấy, vội vàng đón cô bé ôm lên, giúp cô bé lau sạch vết bẩn dính trên khóe miệng. Một cô gái hơi mập đi tới, cười nói với anh: “Anh Kỳ, có mệt không?”

“Không mệt.”

Dỡ hàng xong, mấy người trẻ tuổi nhìn thấy Mạc Khanh Nhan, hai mắt họ đều tỏa sáng, trong đó có một người kêu lên: “Mẹ ơi, tiểu tiên nữ từ đâu tới?”

Xương Kỳ nghe thấy, ánh mắt thuận theo nhìn sang, anh nhìn thấy Mạc Khanh Nhan đứng cách đó không xa, liền nhíu mày hỏi cô: “Cô tìm ai?”

Mạc Khanh Nhan cảm thấy lòng mình như đè xuống, từ khi nhìn thấy cô bé kia xuất hiện, từ khi nhìn thấy người phụ nữ kia dịu dàng gọi anh “anh Kỳ”.

“Cô tìm ai?”

Giống như có người đổ một chậu nước lạnh băng vào người, anh hỏi cô tìm ai, anh mờ mịt nhìn cô như người xa lạ, anh vậy mà không biết cô.

“Cô tìm ai?” Anh lại hỏi tiếp.

Mạc Khanh Nhan trầm mặc, một lúc lâu sau mới hít một hơi thật sâu rồi quay người rời đi.

Lâm Thanh Thanh và Tề Kỳ đều nhìn thấy cảnh này. Hai người đã sớm nhận ra Mạc Khanh Nhan đối với ân nhân cứu mạng này không bình thường, nhưng mà hình như người ta đã kết hôn rồi. Sau khi Mạc Khanh Nhan lên xe, hai người cũng không biết phải an ủi như thế nào.

“Đi thôi.” Mạc Khanh Nhan nói.

Tề Kỳ điều khiển xe, xe nhanh chóng lái đi trên đường, tiệm trái cây dần dần biến mất. Dường như mọi cảm xúc của Mạc Khanh Nhan đều bộc phát, ôm đầu khóc rống lên.

Lâm Thanh Thanh bị hù dọa, cô thử an ủi cô ấy, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Sau khi Mạc Khanh Nhan rời đi, Xương Kỳ đưa đứa bé cho người phụ nữ bên cạnh, quay người bước vào trong tiệm, người phụ nữ xoa khuôn mặt đáng yêu của con gái nói: “Về sau không được phép gọi bác thành ba nữa biết không?”

Xương Kỳ đóng cửa phòng vệ sinh lại, anh đứng trước gương tháo bịt mắt trái xuống, trong mắt chỉ còn cái động đen nhánh, nhìn qua rất khủng khϊếp.

Là do khi vật lộn cùng đám ác ôn, bị chúng móc xuống.

Anh cúi đầu rửa mặt, lấy ví tiền từ trong túi xách ra, mở ví tiền ra, bên trong có ảnh chụp của một cô gái, giữa cảnh xuân tươi đẹp, cô cười lên rạng rỡ.

Cô trưởng thành rồi, càng đẹp hơn rồi, chính là một tiểu tiên nữ.

Anh nhìn ảnh chụp cười lên, nhưng mà vừa cười, vừa đấm một quyền vào gương, tấm gương chia năm xẻ bảy. Trong tấm kính vỡ vụn, dường như hiện lên một giọt nước mắt rơi xuống từ trên mặt anh.

Mạc Khanh Nhan không kiềm chế được mà thành như vậy, Lâm Thanh Thanh và Tề Kỳ thật sự không yên tâm. Lâm Thanh Thanh đưa cô ấy đi ăn cơm, cô ấy không ăn được nhiều, rượu lại uống không ít. Không còn cách nào, Lâm Thanh Thanh đành phải thuê một căn phòng, cùng Tề Kỳ khiêng người bất tỉnh không biết gì này đi nghỉ ngơi.

Bởi vì sợ cô ấy sẽ làm điều dại dột, Lâm Thanh Thanh và Tề Kỳ đành phải ngủ cùng Mạc Khanh Nhanh trên một chiếc giường.

Xem ra tối nay không về được.

Lâm Thanh Thanh vốn định gọi cho Dịch Trạch Duyên, không ngờ vừa lấy điện thoại ra, anh đã gọi tới.

“Bao giờ em về?”

“Hôm nay chắc em không về được, xảy ra chút chuyện.”

“Nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng.”

Anh không hỏi tiếp nữa, quăng lại một câu: “Chú ý an toàn.”

“Em biết rồi.”

Cúp điện thoại xong, Lâm Thanh Thanh bất mãn chu mỏ, không thèm nói nhớ cô, hiện giờ bọn họ đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt đấy nha!

Nhưng Lâm Thanh Thanh không biết, sau khi cúp điện thoại, Dịch Trạch Duyên sửng sốt một lúc lâu mới đặt điện thoại xuống.

Anh đi đến bên giường nhìn chiếc giường trống trải. Khó khăn lắm mới có thể quang minh chính đại ôm bà xã đi ngủ, chớp mắt lại chạy mất dạng để anh một mình. Đêm nay không ôm ai, cũng không biết có ngủ được không. Dịch Trạch Duyên cảm thấy không có cách nào nói ra hết tịch mịch đang lan tràn trong lòng.

Anh nghĩ một lúc, định đi gõ cửa phòng Tiểu Uyên, liền nghe thấy trong phòng vang lên tiếng lộc cộc lộc cộc, nhưng mà không có người mở cửa cho anh.

“Ba biết con còn chưa ngủ, mở cửa!”

Cũng không biết có phải nghe thấy giọng anh nghiêm khắc không, bảo bối nhỏ mở cửa ra, sau đó giơ tay đầu hàng: “Con lập tức đi ngủ, thật mà.”

Dịch Trạch Duyên không để ý tới bé, đi thẳng vào, bạn nhỏ thấy vậy lại nói: “Ba, con đi ngủ ngay mà.”

Dịch Trạch Duyên vén chăn lên, không khách sáo nằm vào: “Đêm nay ba ngủ ở đây.”

“Dạ?” Bạn nhỏ bò lên giường: “Vì sao ạ?”

Dịch Trạch Duyên nhíu chặt ông mày, anh chọc cái đầu hạt dưa nhỏ của bé, nói: “Vẻ mặt này của con là ghét bỏ ba?”

Tiểu Uyên bĩu môi nói: “Con đã quen ngủ một mình rồi.”

Dáng vẻ bĩu môi của nhóc con rất giống cô, Dịch Trạch Duyên nhìn rất thích, liền đùa bé: “Con nhỏ như vậy đã ghét bỏ ba, về sau có phải ba già thì càng ghét hơn không?”

Nhóc con lắc đầu, sau đó nào tới cho ba mình một cái ôm: “Con sẽ không ghét ba.”

Dịch Trạch Duyên ôm bé vào trong ngực, hôn lên trán bé một cái: “Con ngoan!”

Không ôm cô, vậy ôm đứa con cô sinh cho anh cũng được.