Chương 41: Năm năm trước – Cô trở thành bà Dịch

Trước khi cô chính thức đi học trở lại, Lâm Bằng và Lương Phỉ Phỉ nổi giận đùng đùng tới cửa tìm cô, Lâm Bằng chất vấn Lâm Thanh Thanh: “Mặt của chị A Hân có phải do con làm không?”

Lương Phỉ Phỉ lau nước mặt phụ họa: “Thanh Thanh, sao con có thể ra tay nặng như vậy, dì vẫn nghĩ con là một đứa bé hiền lành.”

Lâm Thanh Thanh móc lỗ tai: “Cô ta gieo gió gặt bão, không liên quan đến tôi, nếu các người không tin thì có thể kiện tôi ra tòa, tôi không ngại làm chuyện lớn hơn đâu.” Cô cười một cách thâm sâu.

Cô chắc chắn rằng hai người này không dám làm lớn chuyện. Quả nhiên, cô vừa dứt lời, hai người này đều câm miệng lại.

Lâm Thanh Thanh lười nói chuyện cùng bọn họ, bảo nhân viên tiệm cơm đuổi giúp hai người họ đi. Trong tiệm cơm, đa số đều là người của mẹ cô, vốn đã không có thiện cảm với hai người này, nên khi nghe cô lên tiếng liền cầm chổi đẩy người.

Trước khi hai người họ rời đi, Lâm Thanh Thanh còn cố tình nói một câu: “Tôi sẽ nhanh chóng chuyển hộ khẩu về đây, từ nay tôi và các người không còn quan hệ gì nữa, cho nên về sau đừng tới tìm tôi.”

Lâm Bằng giận dữ quát: “Mày lợi hại thật, ngay cả ba ruột cũng không nhận, về sau đừng có mà khóc lóc tìm tao.”

Lâm Thanh Thanh nói: “Ông yên tâm, chắc chắn tôi sẽ không đi tìm ông, về sau chúng ta ai cầu xin ai trước người đấy làm chó, thế nào?”

“Mày…” Lâm Bằng tức giận mặt đỏ tía tai. Lâm Thanh Thanh không thèm nói nữa, quay người đi lên.

Khi Lâm Thanh Thanh trở lại trường học thì Lương Hân đã thu dọn đồ đạc cuốn xéo rồi. Lâm Thanh Thanh đến trường được mấy ngày thì có bạn học nói hiệu trưởng có việc tìm cô. Lâm Thanh Thanh thắc mắc hiệu trưởng có việc gì mà phải tìm cô, dù là chuyện chuyển chuyên ngành thì hiệu trưởng cũng sẽ không đích thân hỏi đến mởi phải.

Lâm Thanh Thanh nghi hoặc đi vào vào phòng làm việc của hiệu trưởng, nhưng khi cô đi vào thì lại nhìn thấy một người.

Hiệu trưởng cười ha hả nói với Lâm Thanh Thanh: “Là bạn học Thanh Thanh à? Dịch tiên sinh có việc tìm em, hai người cứ từ từ trò chuyện nhé.”

“Em còn nhớ tôi không?” Sau khi hiệu trưởng đi ra ngoài, người đàn ông tiến lên hỏi.

Lâm Thanh Thanh nhớ kỹ anh, anh là Bạch, là người đàn ông đã xảy ra quan hệ với cô đêm đó. Nhìn thấy anh, ký ức đêm điên cuồng hôm đó lại hiện lên trong đầu.

Cô siết chặt vạt áo, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nhớ rõ, anh tìm tôi có việc gì sao?”

Khí chất của đàn ông này thật đáng sợ, lần đầu tiên gặp anh, cô cũng đã cảm nhận được, chỉ là khi đó cô bị bỏ thuốc, không để ý gì nữa, chỉ làm theo bản năng. Nhưng bây giờ, cô rất tỉnh táo, anh đứng trước mặt cô, cô cảm nhận được trên người anh có một luồng khí áp ức vô hình đập vào người cô.

Lúc này, hai tay anh đút túi quần, cười khẽ một tiếng hỏi cô: “Tại sao lại xóa tôi?”

Sau khi trở về, cô đã xóa anh khỏi danh sách bạn tốt. Chuyện như vậy xảy ra, cô không thể giữ anh như vậy được.

“Không cần thiết phải giữ lại, cho nên liền xóa.”

Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô: “Vậy chuyện đêm đó, em tính sao rồi?”

Anh híp mắt lại, khiến cho ánh mắt của anh càng sắc bén hơn, khí chất của anh thực sự khϊếp người, khiến cô không dám đối mặt với anh. Lâm Thanh Thanh quay đầu đi, nói: “Vị tiên sinh này…”

“Tôi tên là Dịch Trạch Duyên.”

“Ngài Dịch Trạch Duyên, anh cũng biết đêm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà. Mặc dù chúng ta là bạn trên mạng, nhưng chẳng qua chỉ là người xa lạ. Đã như vậy, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, như vậy là tốt nhất với cả hai bên.”

“Tôi không muốn làm như chưa xảy ra chuyện gì.”

“…” Lâm Thanh Thanh nhíu mày: “Vậy anh muốn thế nào?”

Anh im lặng một hồi, cúi đầu xoay đồng hồ trên tay, làm như đang nói chuyện phiếm với cô: “Chúng ta có thể thử ở bên nhau, không phải hiện giờ em không có bạn trai sao?”

Thử ở bên nhau? Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, đối với cô, anh chỉ là một người cô hay buôn chuyện cùng mấy năm trước, lúc ấy cô biết anh bị bệnh nặng, lại là lần đầu sử dụng mạng xã hội, cô cảm thấy mới lạ, nên liên tục buôn chuyện với anh, Nhưng về sau, cô bận việc học, sau đó cũng càng ngày càng có nhiều bạn hơn, những người bạn cũ cũng dần dần bị thời gian làm phai mờ.

Cô không biết anh đang làm gì, thậm chí còn hiểu lầm tuổi của anh. Đối với anh, cô không hề biết gì cả, nhưng từ quần áo và cách hiệu trưởng nịnh anh, lại lịch của người này chắc chắn không nhỏ.

Ông chú cô đã từng buôn chuyện hằng ngày, bây giờ lại biến thành một người trẻ tuổi đứng trước mặt cô, hơn nữa thân phận có vẻ không tầm thường.

Nhưng còn cô thì sao, cổ họng bị hỏng. Cô chọn chuyên ngành thanh nhạc, cổ họng không tốt, sợ là khó mà tốt nghiệp. Hiện giờ, năm thứ ba mà muốn chuyển chuyên ngành thì hơi khó, tiền đồ trước mặt có thể nói là xa vời.

Mà cô vừa mới bị phản bội, thực sự không muốn đi trao đổi tình cảm tiếp nữa.

Hơn nữa, hai người vừa mới gặp đã bết bát như vậy, bất kể thế nào cô cũng không thể ở bên anh.

Đã vậy thì từ chối dứt khoát một chút.

Cô điều chỉnh lại hơi thở, cười trào phúng một tiếng: “Ngài Dịch tiên sinh, tôi xóa bạn tốt chính là không muốn có liên quan gì với anh nữa. Đối với tôi, chuyện xảy ra hôm đó khiến tôi rất buồn nôn, anh nghĩ tôi có khả năng ở bên anh sao? Tôi hi vọng về sau anh đừng tới tìm tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh, bởi vì nhìn thấy anh sẽ nhắc tôi nhớ lại chuyện kinh khủng xảy ra hôm đó.

Anh không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn cô. Không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy đột nhiên ánh mắt anh trở nên ảm đạm, giống như bị tổn thương.

Lâm Thanh Thanh quay đầu đi, quyết định mình phải làm một người xấu. Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy không nên áy náy, như vậy mới tốt cho cả hai bên.

Cô nói xong liền đi ra.

Khi đến ký túc xá, cô nghe thấy có người gọi mình. Lâm Thanh Thanh quay đầu lại nhìn, người đến là Hướng Hoa Dương, mặt cô vô cảm nhìn anh ta đến gần.

“Em còn tốt chứ? Vì sao lại tránh anh?”

Ban đầu, khi Lâm Thanh Thanh biết Hướng Hoa Dương và Lương Hân phản bội mình, cô cũng rất tức giận, khổ sở. Một người đàn ông đối xử tốt với cô như vậy, từ cao trung đến hiện giờ, thời gian tươi đẹp nhất đều có anh làm bạn, nên cô không cam lòng, tức giận muốn đi tìm anh. Nhưng về sau, cõi lòng cô từ từ thay đổi, nhất là khi dạy dỗ Lương Hân, thấy cô ta xúi quẩy đau khổ, từ đó phát hiện một chuyện khiến mình vui vẻ, rồi dần dần bình thường trở lại, thậm chí cô còn cảm thấy thời gian mình ở cùng anh ta như bị cho ăn phân vậy.

“Anh còn có mặt mũi tìm tôi à? Không có lòng tự trọng sao?”

Không biết có phải thái độ Lâm Thanh Thanh lạnh lùng, trực tiếp quá không, khi nghe cô nói vậy, Hướng Hoa Dương sửng sốt một lúc.

Anh ta cúi thấp đầu, khẽ thở dài một hơi: “Xin lỗi Thanh Thanh, là anh nhất thời ngu ngốc, anh đã nói rõ với Lương Hân rồi, về sau anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Anh dựa vào đâu mà cảm thấy anh và Lương Hân kết thúc thì tôi sẽ chấp nhận anh một lần nữa?”

Hướng Hoa Dương nhìn cô, nét mặt tổn thương sâu sắc: “Xin lỗi em, về sau anh sẽ đền bù cho em được không? Những chuyện Lương Hân làm với em, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

Lâm Thanh Thanh nhíu mày mất hứng: “Anh không bỏ qua cho cô ta như thế nào? Bỏ thuốc cô ta, sau đó gọi một người đàn ông xa lạ đến phát sinh quan hệ với cô ta?”

Hướng Hoa Dương chau mày, nét mặt cứng đờ, không trả lời cô.

Lâm Thanh Thanh cười lạnh một tiếng: “Tôi biết anh không nỡ mà, dù sao cô ta cũng là người của anh, không phải sao?”

Lâm Thanh Thanh nói xong liền quay người rời đi. Hướng Hoa Dương thấy cô bỏ đi liền đuổi theo, đột nhiên Lâm Thanh Thanh quay đầu, cứng rắn nói: “Đừng đi theo tôi nữa!”

Có lẽ chưa từng nhìn thấy cô nghiêm nghị như thế, vẻ mặt anh ta rất kinh ngạc.

“Anh muốn biết thái độ hiện giờ của tôi đối với anh à?”

“…”

Đột nhiên Lâm Thanh Thanh cười: “Cũng phải, hẳn là phải nói rõ thái độ của tôi cho anh biết, cầu xin anh từ nay về sau đừng dây dưa nữa.” Cô nói xong, sắc mặt trầm xuống, giơ chân lên đá vào giữa hai chân anh ta.

Hướng Hoa Dương không ngờ cô sẽ làm vậy. Cô đá rất mạnh, lúc này, mặt anh ta nhăn nhó, tay che lấy đũng quần, vẻ mặt không dám tin nhìn cô.

Mặt Lâm Thanh Thanh không đổi sắc: “Sau này còn đi theo, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối.”

Nói xong, cô liền quay người rời đi, tựa như không hề quen biết anh ta.

Từ đó về sau, Hướng Hoa Dương không xuất hiện nữa, còn Lâm Thanh Thanh thì bận xin chuyển chuyên ngành. Mặc dù đã năm ba, không thể xin chuyển được nữa, nhưng cô vẫn muốn thử.

Thật ra cô cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng không ngờ lại thành công, cô liền chuyển từ khoa thanh nhạc sang khoa soạn nhạc.

Nhưng tin tức tốt này vừa đến thì một tin tức cực xấu cũng xuất hiện.

Lâm Thanh Thanh phát hiện cô mang thai.

Chuyện bắt đầu từ lần cô đang ăn thì bắt đầu nôn. Lâm Thanh Thanh chỉ cho là mình ăn phải đồ linh tinh. Nhưng cô cũng là người cẩn thận, liên tưởng đến người bạn tốt của mình đã một tháng không đến, mà hơn một tháng trước, cô mới xảy ra quan hệ với một người đàn ông, cho nên cảm thấy tỉ lệ mang thai không phải không thể nào xảy ra, vì thế cô cẩn thận đến bệnh viện kiểm tra. Cô không đến bệnh viện của trường, cũng không nói cho bất kỳ ai.

Đầu tiên kiểm tra dạ dày, bác sĩ nói với cô không vấn đề gì, sau đó khéo léo nhắc cô nên đến khoa phụ sản kiểm tra. Lâm Thanh Thanh liền đến khoa phụ sản, bác sĩ nói cô đã có thai 7 tuần rồi.

Tin tức này như sét đánh ngang tai với Lâm Thanh Thanh. Cô cảm thấy không thể như vậy, cô đã uống thuốc tránh thai, sao có thể mang thai được. Cô không tiếp nhận được, đi mấy bệnh viện kiểm tra, nhưng kết quả đều giống nhau.

Lâm Thanh Thanh không trở về trường, cô về nhà nói cho chị biết tin này, hiện giờ, chị là người duy nhất cô có thể tin tưởng.

“Tại sao lại như vậy, rõ ràng em đã uống thuốc tránh thai rồi.”

Lâm Trân Trân vỗ lưng cô, an ủi nói: “Trước tiên em đừng gấp, thuốc tránh thai cũng không thể tránh thai 100% được, bây giờ chúng ta nên nghĩ xem phải làm thế nào.”

Chị động viên làm Lâm Thanh Thanh từ từ bình tĩnh lại. Cô hít một hơi sâu, vẻ mặt kiên định: “Bỏ đi.”

Bỏ đứa bé này đi, đứa bé này lẽ ra không nên tồn tại.

Chị cũng cảm thấy chỉ có thể xử lý như vậy. Chiều hôm đó, Lâm Trân Trân đóng cửa tiệm, đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, sau đó chuẩn bị phẫu thuật phá thai.

Nhưng trước khi phẫu thuật, Lâm Thanh Thanh lại được thông báo rằng cô bị viêm vùng chậu, không thể làm phẫu thuật.

Bác sĩ nói: “Mặc dù không viêm nặng lắm, nhưng nếu bây giờ phá thai thì sẽ càng viêm nặng hơn, thậm chí còn có khả năng không mang thai được nữa, cho nên chúng tôi khuyên cô không nên phá thai vào lúc này.”

Cả người Lâm Thanh Thanh sững lại. Cô không ngờ chuyện lại lệch quỹ đạo nhiều như vậy. Ban đầu, cô dạy dỗ Lương Hân, khiến cô ta bị đuổi học, còn bị hủy dung, cũng coi như báo thù cho bản thân, cho dù sau này không hát được, cô cũng muốn cố gắng học tập, sau khi tốt nghiệp có thể tìm một công việc tốt. Nhưng khó khăn lắm mới xin chuyển được chuyên ngành, khi đang chuẩn bị cố gắng học tập thì lại có thai.

Lần này coi như xong, uống thuốc cũng không thể ngăn lại, muốn phá nhưng bác sĩ lại nói cô bị viêm vùng chậu không thể phá. Ông trời không thể như vậy, không thể đối đầu cô như vậy được.

Cô không tin vào số mệnh, cũng không muốn cam chịu số mệnh, cho nên nghĩ rất đơn giản, nói chắc như đinh đóng cột: “Bỏ đi, xin hãy lập tức sắp xếp phẫu thuật giúp tôi.”

Lâm Trân Trân nghe vậy thì sợ ngây người: “Em điên rồi sao? Em không nghe thấy bác sĩ mới nói gì sao? Nếu phá thai thì sẽ viêm nặng hơn, có thể dẫn đến không thể mang thai nữa đấy.”

Lâm Thanh Thanh vẫn không thay đổi quyết định: “Em muốn bỏ nó, đứa bé này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, em không thể để cho một việc ngoài ý muốn hủy hoại mình.”

Lâm Trân Trân tức giận nói: “Không được. Nếu em không nghe lời khuyên, khư khư cố chấp như vậy mới là tự hủy hoại mình đấy.” Nói xong lại cảm thấy lúc này không nên nổi giận với cô, liền hạ giọng khuyên nhủ: “Thanh Thanh, em sinh đứa bé ra đi, sinh ra để chị nuôi. Em không cần quan tâm gì cả, cứ cố gắng học tập cho tốt, chị sẽ nuôi nó lớn.”

“Chị mới là người điên ấy!” Hai mắt Lâm Thanh Thanh đỏ bừng: “Chị đã vì tiệm cơm mà từ bỏ ước mơ của mình, hiện giờ lại vì em mà muốn nuôi đứa bé, chị nuôi nó thì sau này lấy chồng thế nào?”

Lâm Trân Trân không chịu lùi bước: “Chị không lấy chồng cũng được, dù sao chị cũng không thích ai. Nhưng chị không muốn nhìn thấy em gái mình chỉ vì xúc động nhất thời mà làm những việc sẽ khiến bản thân hối hận.”

Chị kiên định như vậy khiến Lâm Thanh Thanh khó chịu. Cô ôm chị khóc lớn, bây giờ cô thực sự không biết phải làm thế nào.

Sau đó, Lâm Thanh Thanh vẫn bị chị gái thuyết phục. Cô đến trường làm giấy tạm nghỉ học, ở nhà chuẩn bị chờ sinh, sinh xong sẽ đi điều trị bệnh viêm, sau đó đi học tiếp.

“Em cứ ở nhà là được, việc kinh doanh cửa tiệm hiện giờ đang rất tốt, phòng của em cho thuê cũng có tiền thuê, cho nên vấn đề kinh tế, em không phải lo lắng, phụ nữ có thai phải giữ tâm trạng tốt mới được, biết không?”

Có lẽ, Lâm Trân Trân thấy cô ngày nào mặt mày cũng ủ rũ nên lúc ăn cơm trưa liền khuyên một câu.

Lâm Thanh Thanh sợ chị lo lắng nên cố gạt ra một nụ cười: “Em biết rồi, chị đừng chỉ quan tâm đến em, chị cũng phải chú ý tới mình một chút.”

Khi hai người đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ đi vào nói với Lâm Trân Trân: “Bà chủ, có một vị tiên sinh tới tiệm muốn gặp hai người.”

“Tiên sinh?” Lâm Trân Trân nghi hoặc hỏi: “Tiên sinh nào? Anh ta có nói anh ta tên gì không?”

Người phục vụ nói: “Anh ta không nói, nhưng anh ta nói anh ta là em rể của bà chủ.”

“Em rể?”

Lâm Trân Trân xanh mắt nhìn Lâm Thanh Thanh hỏi thăm, Lâm Thanh Thanh cũng mơ mơ màng màng, em rể cái gì, chẳng lẽ tên tiện nam Hướng Hoa Dương lại không có lòng tự trọng chạy đến rồi?

Lại còn xưng là em rể, da mặt của anh ta cũng quá dày rồi.

Lâm Thanh Thanh không đợi Lâm Trân Trân trả lời liền nói: “Đuổi anh ta đi đi.”

Cô đi cùng phục vụ ra tiệm cơm. Phục vụ dẫn cô vào một phòng, bên trong là một người đàn ông đang ngồi, nhưng không phải là Hướng Hoa Dương.

Anh đang uống trà, ngón tay thon dài cầm tách trà. Nhìn thấy cô đi vào, anh liền gật đầu với cô, ôn tồn lễ độ, cười nói: “Chào em, Lâm tiểu thư.”

“Tại sao lại là anh?”

Lúc này Lâm Trân Trân cũng đi vào cùng, cô nhìn người đàn ông mấy lần, nhưng vẫn không nhận ra, sau đó liền quay sang hỏi Lâm Thanh Thanh: “Vị tiên sinh này là ai?”

Dịch Trạch Duyên đứng dậy sửa lại quần áo. Anh đi đến trước mặt Lâm Trân Trân cúi chào, lễ phép nói: “Chào Lâm tiểu thư, tôi là Dịch Trạch Duyên, là ba của đứa bé trong bụng Lâm Thanh Thanh.”

Lâm Trân Trân: “…”

Lâm Trân Trân ngơ ngác. Cô quan sát Dịch Trạch Duyên mấy lần, sau đó quay sang nhìn Lâm Thanh Thanh, ghé sát vào tai Lâm Thanh Thanh hỏi nhỏ: “Chuyện gì vậy? Không phải nói là một ông chú sao?”

Lâm Thanh Thanh không khách sáo nói: “Anh đến đây làm gì? Không phải tôi đã nói anh đừng xuất hiện nữa sao? Còn có… làm sao anh biết…” Nói tới đây, cô không khỏi phiền não: “Làm sao anh biết chuyện tôi mang thai?”

“Chuyện tôi muốn biết thì đều có thể biết.” Anh nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của Lâm tiểu thư, nhưng khi đã biết Lâm tiểu thư mang thai con của tôi, nhất định tôi phải đứng ra chịu trách nhiệm.”

Chịu trách nhiệm cái đầu anh! Lâm Thanh Thanh nhíu mày: “Ai bảo anh chịu trách nhiệm?”

“Tự tôi bằng lòng chịu trách nhiệm.” Anh trả lời một cách đương nhiên.

Lâm Thanh Thanh bị anh chặn họng.

Lúc này, Lâm Trân Trân cũng kịp bình tĩnh lại. Ban đầu, Lâm Trân Trân cũng giống như Lâm Thanh Thanh, cảm thấy người đàn ông này rất buồn nôn, bởi vì em gái mình bị bỏ thuốc nên mới xảy ra quan hệ với người này, cô làm chị, đương nhiên rất đau lòng. Nhưng nghĩ đến chuyện anh ta cũng là người bị hại, Lâm Trân Trân không biết phải tìm anh ta tính sổ kiểu gì. Nhưng không ngờ, người đàn ông này không khốn nạn như cô tưởng tượng. Anh ta rất nho nhã lịch sự, nhìn cách ăn mặc và cử chỉ ăn nói cũng cho thấy rằng đây là một người có thân phận. Có một câu rất hay, không ai đánh người đang cười, toàn bộ quá trình anh ta đều lễ phép cẩn thận như thế, Lâm Trân Trân thực sự không tức giận nổi.

Lúc này liền mỉm cười hỏi anh ta: “Dịch tiên sinh, lần này anh đến là…”

Dịch Trạch Duyên vội vàng nói: “Lần này tôi đến là muốn trao đổi với hai người về chuyện kết hôn của tôi và tiểu thư Lâm Thanh Thanh.”

Lâm Thanh Thanh nghe xong lập tức xù lông, tức giận nói: “Anh nói hươu nói vượn gì vậy? Ai nói muốn kết hôn với anh chứ?”

Lâm Trân Trân chạm vào người cô một cái: “Em đừng gấp, trước tiên nghe Dịch tiên sinh nói hết đã.”

Lâm Thanh Thanh thấy thế lại càng khó chịu, vì sao thái độ của chị đối với người này lại tốt như vậy?

Dịch Trạch Duyên nói tiếp: “Chuyện xảy ra tối hôm đó, tôi thực sự rất xin lỗi. Ban đầu, tôi cũng đã nghĩ sau này sẽ không xuất hiện khiến tiểu thư Lâm Thanh Thanh bối rối nữa. Nhưng sau đó, vô tình nghe nói tiểu thư Lâm Thanh Thanh có thai, đứa bé chắc chắn là con của tôi, cho nên làm ba đứa bé, nhất định tôi phải đứng ra chịu trách nhiệm. Cho nên, tôi muốn kết hôn với tiểu thư Lâm Thanh Thanh, như vậy khi sinh xong, vấn đề hộ khẩu của đứa bé cũng dễ giải quyết. Nếu không, em một mình nuôi đứa bé cũng sẽ có rất nhiều chuyện không tiện. Đương nhiên, nếu khi sinh con xong, tiểu thư Lâm Thanh Thanh không bằng lòng ở cùng với tôi, tôi sẽ cho em một số tiền lớn, chắc chắn nửa đời sau không phải lo cơm áo; nếu tiểu thư Lâm Thanh Thanh bằng lòng tiếp tục ở cùng tôi, vậy dĩ nhiên không còn gì tốt bằng, tôi sẽ làm một người chồng tốt, cả đời chăm sóc yêu thương em.”

Thái độ của anh vừa chân thành vừa nghiêm túc. Lâm Trân Trân mở tiệm cơm, có kinh nghiệm ứng xử với người khác nhiều năm nhưng vẫn không thể nói năng ngọt xớt như người đàn ông trước mặt.

Cô cảm thấy người đàn ông này rất được, Thanh Thanh theo anh ta sẽ không lỗ, mà chuyện hộ khẩu cho đứa bé cũng là một vấn đề, quan trọng là cô và Thanh Thanh chưa kết hôn, nên làm hộ khẩu cho đứa bé rất khó, hơn nữa còn phải nghe người ta bàn tán sau lưng.

Thực ra, Lâm Thanh Thanh nghe vậy cũng cảm động rồi. Không phải là do hiếm có người đàn ông nào như vậy, chủ yếu là cô không muốn cứ sinh đứa bé này ra để trở thành gánh nặng cho chị. Anh ta đã muốn vậy thì liền sinh ra cho anh ta, đến lúc đó, sau khi ly hôn, cô cũng không cần lo cơm áo gạo tiền gì, về sau chỉ cần cả đời không qua lại với nhau, hai người không chạm mặt là được.

“Chuyện này… Dịch tiên sinh, nếu không anh cứ về trước đi, tôi với Thanh Thanh thương lượng một chút.”

Dịch Trạch Duyên cũng không nóng vội, gật đầu nói: “Được.” Sau đó, anh chỉ vào mấy hộp quà trên bàn, nói: “Đây là một chút quà tôi chuẩn bị, hi vọng hai người vui vẻ nhận.”

Lâm Trân Trân lúng túng cười: “Anh thật là khách sáo.”

Dịch Trạch Duyên lấy một tấm danh thϊếp từ trong ví ra đưa cho cô: “Đây là danh thϊếp của tôi, khi nào suy nghĩ kỹ thì hãy liên hệ với tôi.”

Anh nói xong liền đi về phía cửa, đột nhiên Lâm Thanh Thanh nói: “Không cần suy nghĩ, tôi kết hôn với anh.”

Lâm Trân Trân: “…”

Lâm Trân Trân khẽ nhéo cô một cái. Dịch Trạch Duyên vừa đi tới cửa, bước chân sững lại, không biết có phải cô lập tức trả lời nằm ngoài dự tính của anh không, cơ thể anh cừng đờ mấy giây, sau đó mới quay đầu nhìn lại, ý cười trên mặt vẫn lạnh nhạt như vậy: “Được, ngày mai tôi sẽ đưa người nhà đến bàn chuyện kết hôn.”

Anh nói xong liền rời đi.

Mặc dù Lâm Trân Trân khá hài lòng với người đàn ông này, nhưng chuyện hôn nhân là chuyện lớn, phải bàn bạc kỹ một chút. Cho nên, khi Dịch Trạch Duyên vừa đi thì Lâm Trân Trân đã vội vàng nói: “Em làm gì vậy? Sao đột nhiên lại đồng ý?”

Lâm Thanh Thanh nhún vai: “Em cảm thấy điều kiện của anh ta cũng không tệ, dù sao sau khi sinh con xong liền ly hôn, không có gì đáng lo đâu.”

“Cho dù vậy cũng phải suy nghĩ kỹ một chút chứ.” Lâm Trân Trân bị cô làm cho tức chết. nhưng nghĩ đến chuyện cô mang thai liền không trách móc nữa.

Lâm Thanh Thanh không trả lời, cô vô tình nhìn lên tấm danh thϊếp kia, trên đó viết “Dịch Trạch Duyên – tổng giám đốc tập đoàn Dịch Thành.” Sau khi về phòng, Lâm Thanh Thanh liền tra tên tập đoàn Dịch Thành. Vừa tìm được, cô liền kinh hãi, tiền thân của tập đoàn Dịch Thành chính là xưởng rượu Kỳ Châu, rượu nhà anh rất nổi tiếng, có thể sánh với rượu của các nước khác.

Lâm Thanh Thanh chỉ nghĩ người đàn ông này có địa vị không nhỏ thôi, không ngờ lai lịch lại như vậy. Cô vô thức sờ lên bụng mình, thầm nghĩ đứa nhóc này đúng là lợi hại, không trách đã uống thuốc tránh thai mà vẫn không tránh được, thì ra ba nó có thân phận trâu bò như vậy.

Ngày hôm sau, quả nhiên Dịch Trạch Duyên đưa người nhà đến. Lâm Thanh Thanh làm quen với mẹ và anh em kế của anh, mọi người đối với nhau rất lịch sự, nhưng Lâm Thanh Thanh có thể nhận ra người nhà Dịch Trạch Duyên không thích cô lắm. Cô cũng không quan tâm, dù sao sinh đứa bé này xong cô cũng cuốn xéo đi ngay.

Tất cả rất thuận lợi. Một tháng sau, cô và Dịch Trạch Duyên đi lãnh chứng, ra nước ngoài tổ chức hôn lễ. Bởi vì lần này Lâm Thanh Thanh kết hôn là vì đứa bé trong bụng, cho nên cô không thông báo cho bạn bè, đương nhiên cũng không nói cho mấy người Lâm Bằng bên Tương Hải, có mặt trong hôn lễ của cô chỉ có mình chị.

Từ đó về sau, cô có một thân phận khác, Dịch phu nhân.