Chương 43: Người chọc tới cô đều không có kết cục tốt

Lâm Thanh Thanh run lên, lập tức cúi đầu xuống, che đi khóe miệng đang cười khổ: “Tôi không đáng đâu, không đáng chút nào.”

“Có đáng hay không anh hiểu rất rõ, em nghỉ ngơi đi.”

Anh nói xong liền đi ra ngoài, Lâm Thanh Thanh vô lực dựa vào đầu giường. Xem ra, Dịch Trạch Duyên đã quyết tâm không ly hôn với cô. Năm năm… thực sự muốn ở bên cạnh anh năm năm sao?

Lâm Thanh Thanh nhất thời không biết nên làm thế nào.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Thanh đứng ở cầu thang, vô tình nghe thấy Dịch Trạch Duyên nói chuyện với Trương Thục Hỉ.

“Mẹ thực sự rất có lỗi với Thanh Thanh, là mẹ hiểu lầm nó, cũng tại mẹ không điều tra rõ ràng, vô tình biết được chuyện một năm trước nó phóng hỏa, cộng thêm mẹ biết được một năm trước con cũng mua truyền thông nên mới cho rằng trận cháy đó là do nó làm.”

Dịch Trạch Duyên lạnh nhạt nói: “Mẹ sống ngần này tuổi rồi, làm việc gì cũng không nên xúc động như vậy, chưa điều tra kỹ đã quyết định linh tinh.”

Trương Thục Hỉ nói: “Đúng đúng đúng, là mẹ đoán sai, không phải là do lúc đó mẹ lo cho tiểu Uyên à? Nếu Thanh Thanh thực sự là người phóng hỏa, vậy thì để nó nuôi dạy tiểu Uyên rất nguy hiểm, cho nên mẹ mới quyết định đưa tiểu Uyển về Kỳ Châu nuôi.”

Sau đó, hai người họ còn nói gì nữa, nhưng Lâm Thanh Thanh cũng không có tâm tư nghe tiếp.

Cô trở về phòng chuẩn bị một chút. Cô biết Trương Thục Hỉ nhất định sẽ đi lên tìm cô. Quả nhiên một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Lúc Trương Thục Hỉ đi vào, Lâm Thanh Thanh đang đứng bên cửa sổ. Điều hòa bật nhiệt độ vừa phải, trên người cô chỉ mặc một chiếc váy dài, nhìn rất đẹp.

Hai ngày trước còn ầm ĩ khó coi như vậy, lúc này, Trương Thục Hỉ không khỏi xấu hổ, xoa hai bàn tay, nói: “Chuyện… hôm trước tôi rất xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô.” Bà ta nói xong còn lấy một tấm thẻ đặt trên giường: “Trong này có chút tiền, cô cầm đi, mua một chút đồ bồi bổ cơ thể.”

Lâm Thanh Thanh không nhìn tấm thẻ kia, cô cười một tiếng, nói với Trương Thục Hỉ: “Bà cũng làm mẹ, nếu như con của bà bị đưa đi, bà thấy nó khóc nhưng lại bất lực, vậy trong lòng bà có cảm giác gì?”

Trương Thục Hỉ nhíu mày, nhưng vẫn ôn tồn nói: “Xin lỗi cô, là tôi hiểu lầm, cô nghỉ ngơi trước đi.”

Bà ta muốn quay người đi gấp, nhưng Lâm Thanh Thanh lại nói: “Ba Dịch Trạch Duyên chết như thế nào?”

Bước chân Trương Thục Hỉ dừng lại, đột nhiên bà quay đầu nhìn cô, sắc mặt không tốt lắm: “Cô có ý gì? Vì sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Tôi nhàn rỗi nên điều tra một số chuyện ở Kỳ Châu năm đó. Dịch ra rất nổi tiếng ở Kỳ Châu, thời điểm Dịch lão tiên sinh chết truyền thông cũng có đưa tin. Tôi thấy trên báo nói, Dịch lão tiên sinh chết vì đột quỵ não, nhưng lại bị lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất. Tôi thấy hơi khó hiểu, Dịch gia không phải không có lái xe, vì sao Dịch lão tiên sinh đột quỵ não mà không để lái xe đưa đi bệnh viện, còn phải gọi xe cứu thương? Ngày đó, thời tiết không xấu, vì sao xe cứu thương lại tới chậm? Còn nữa, tại sao Dịch lão tiên sinh đột nhiên lại đột quỵ não? Là bị tức giận? Có người cố tình chọc giận ông ấy?”

Sắc mặt Trương Thục Hỉ trầm xuống: “Cô muốn nói gì?”

Lâm Thanh Thanh nói: “Bà không cần đề phòng tôi như thế, tôi không phải là con dâu Dịch gia sao? Chẳng lẽ làm con dâu Dịch gia mà không thể nói một chút về chuyện nhà của Dịch gia sao?”

Trương Thục Hỉ không nói gì, nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn.

“Nhưng chuyện Dịch tiên sinh chết tôi không tò hiếu kỳ lắm, mà chuyện khiến tôi tò mò hơn là, em trai cùng cha khác mẹ của Dịch Trạch Duyên đâu rồi?”

Trương Thục Hỉ như bị đâm một nhát dao, bà nhắm mắt lại, sắc mặt rất khó coi: “Cô biết những chuyện này từ đâu? Những chuyện như này chắc chắc Trạch Duyên sẽ không nói với cô.”

“Đúng là Dịch Trạch Duyên không nói với tôi, nhưng mà… không biết có phải Dịch Trạch Duyên quá tin tưởng tôi không, khi anh ta nói chuyện với trợ lý cũng không giấu diếm tôi. Có một lần, tôi nhìn thấy trên tài liệu trợ lý đưa cho anh ta có một tấm hình, trên tấm hình có viết một cái tên, gọi là Dịch Trạch gì đó. Tôi nhớ Dịch Trạch Duyên không có chú hay bác nào cả, cho nên trong gia tộc cũng không có người nào chạc tuổi anh ta. Sau đó tôi đoán lung tung, không ngờ lại đoán đúng.”

Trương Thục Hỉ: “…” Trương Thục Hỉ bị cô chơi như vậy, không tin nổi trừng mắt nhìn cô mấy giây, sau đó mới cười lạnh một tiếng: “Cô biết những chuyện này thì sao? Đứa bé kia Dịch gia tôi lại chưa từng thừa nhận.”

Sắc mặt Lâm Thanh Thanh trầm xuống: “Thật sao? Nếu quả thật chưa từng thừa nhận, vì sao anh ta dám lấy tên như thế? Tôi còn biết năm đó, lúc đầu Dịch tiên sinh muốn ly hôn với bà, sau đó kết hôn cùng mẹ đứa bé kia, thậm chí còn đưa người phụ nữ kia và đứa bé vào ở trong nhà. Dịch tiên sinh vô cùng cưng chiều người phụ nữ kia, bà căn bản không thể đấu lại bọn họ, thậm chí còn phải nén giận ở cùng một nhà với bọn họ. Về sau, bà rơi vào đường cùng, liền liên hợp với một người bạn tốt của Dịch tiên sinh, ông ta cũng đang ngấp nghé sản nghiệp của Dịch gia. Trước tiên trừ khử Dịch lão tiên sinh, sau đó lại trừ khử hai mẹ con kia, người anh em tốt của Dịch tiên sinh chính là ba của Lục Văn Thiến. Bà cũng đã biết ba của Lục Văn Thiến lòng lang dạ thú, chờ đến khi Dịch Trạch Duyên đủ lông đủ cánh sẽ cùng con mình diệt trừ ông ta, dùng từ thủ đoạn tàn nhẫn, lật mặt vô tình để hình dung mẹ con hai người đúng là vô cùng xứng đáng.”

Ánh mắt Trương Thục Hỉ lấp lóe mấy lần, nhưng là một người già dặn, bà ta cũng không bối rối quá nhiều. Bà điều chỉnh lại hơi thở, bình tĩnh nói: “Tôi không biết cô đang nói hươu nói vượn cái gì.”

Lâm Thanh Thanh cầm tài liệu cô đã chuẩn bị sẵn, quơ quơ trước mặt bà, nói: “Không phải đã nói với bà rồi sao, trước giờ Dịch Trạch Duyên không hề đề phòng tôi, cho nên tôi lén chạy vào thư phòng của anh ta, sao chéo một chồng tài liệu. Cái chết của Dịch tiên sinh rất kỳ quặc, hai mẹ con kia thì không rõ đi đâu, mà chuyện năm đó ba Lục Văn Thiến tự sát cũng rất đáng ngờ. Tất cả những điều này có thể cho thấy, Dịch Trạch Duyên cũng không thoát khỏi liên quan. Nếu như tôi gửi những tài liệu bí ẩn này cho tòa án Kỳ Châu, bọn họ có thể cảm thấy hứng thú hay không? Bà nói xem, những tài liệu này có thể ảnh hưởng đến Dịch Trạch Duyên không? Bây giờ, tập đoàn Dịch Thành càng ngày càng phát triển, mà mấy năm nay, Dịch Trạch Duyên cũng càng ngày càng quan trọng, nếu đột nhiên tràn ra tin tức bất lợi cho anh ta, cộng thêm còn có một người vợ náo loạn khiến anh ta không bớt lo, anh ta có thể lao lực mất sức, không gượng dậy nổi không?’

Trương Thục Hỉ không dám tin nhìn cô: “Cô điên rồi sao? Trạch Duyên là chồng cô đó.”

Lâm Thanh Thanh lắc đầu nói: “Hiện giờ anh ta chỉ còn là con của bà.”

Trương Thục Hỉ hiểu ý của cô, bà ta hít một hơi thật sâu để bớt giận: “Nói đi, cô muốn thế nào?”

Lâm Thanh Thanh ném tài liệu trong tay qua một bên: “Bây giờ có phải bà cũng cảm nhận được cảm giác khi con mình bị tổn thương, khóc nháo nhưng bà lại bất lực là như thế nào rồi chứ? Thật ra tôi cũng không thực sự muốn làm vậy với Dịch Trạch Duyên. Con người tôi vốn là người không phạm ta ta không phạm người, người động đến tôi tôi sẽ trả lại gấp mười lần.”

“Đừng nói nhảm, cứ nói thẳng đi, cô muốn thế nào?”

“Rất đơn giản thôi.” Lâm Thanh Thanh cười lạnh nhạt, tỏ ra lương thiện vô hại: “Bà đưa con của tôi đi, còn tát tôi hai cái. Bà trả lại thằng bé rồi, tôi cũng không so đo nữa, nhưng hai cái tát thi phải tính toán một chút.” Ngón trỏ của cô khẽ xoa cằm: “Nếu là gấp mười, vậy tát hai mươi cái là được rồi.”

Trương Thục Hỉ nhìn cô như một người bị điên. Bà ta kinh sợ, lạnh lùng nói với cô: “Tôi thấy cô đúng là bị điên rồi, phải đưa cô đến bệnh viện tâm thần để bác sĩ khám mới được.”

Lâm Thanh Thanh không nhanh không chậm nói: “Nếu không tát cũng được, vậy thì ngày mai tôi sẽ gửi những thứ này đến tòa án, lúc đó chắc chắn có người sẽ đào sâu bí mật bên trong. Nếu thật sự đào ra chuyện gì bất lợi với Dịch Trạch Duyên, vậy thì không thể tránh khỏi việc đạo đức bị lên án, bà nói xem? Trừ phi hôm nay bà gϊếŧ tôi, nếu không ngày mai tôi sẽ khiến Dịch Trạch Duyên thân bại danh liệt! Muốn lựa chọn thế nào là tùy bà.”

Trương Thục Hỉ tức đến cực hạn, giận quá hóa cười: “Được, thực sự rất được, không biết tại sao Trạch Duyên có thể cưới một người phụ nữ như cô?”

Lâm Thanh Thanh không hề bị lay động, cho bà ta một khoảng thời gian để bà ta có thể lựa chọn.

Trương Thục Hỉ nhắm mắt lại. Bà cắn răng, thực sự giơ tay tát mình một cái, rồi lại một cái nữa.

Lâm Thanh Thanh thấy vậy liền cười lạnh một tiếng: “Dùng lực thêm một chút, lúc bà đánh tôi không nhẹ như vậy.”

Quả nhiên những tiếng bạt tai vang lên to hơn. Tát xong hai mươi cái, khuôn mặt Trương Thục Hỉ đã sưng phồng, khí chất ung dung tự tin của một phu nhân quý hóa lúc này lại trở nên chật vật.

“Cô hài lòng chưa? Đưa tài liệu cho tôi được chưa?” Có lẽ do tức giận đến cực hạn, giọng của bà ta cũng thay đổi.

Lâm Thanh Thanh từ từ nói: “Tôi chính là tài iệu.”

Đôi mắt Trương Thục Hỉ như sắp trào lửa: “Cô có ý gì?”

Lâm Thanh Thanh nhún vai: “Dịch Trạch Duyên luôn kính trọng tôi, cho nên tôi cũng kính trọng anh ta, sẽ không làm chuyện đến thư phòng anh ta xem trộm tài liệu. Toàn bộ chuyện vừa nói là những gì tôi vô tình nghe thấy trợ lý nói với Dịch Trạch Duyên rồi tự suy ra. Xem ra năng lực suy luận của tôi cũng không tệ lắm, cho dù không được chín phần thì cũng được bảy phần là sự thật đi, nếu không sao bà có thể chột dạ như vậy, tự giơ tay tát mình?”

“Cô ____ Cô ___” Trương Thục Hỉ lùi lại một bước, lúc này như muốn gϊếŧ chết cô: “Cô là một người phụ nữ độc ác.”

“Người phụ nữ độc ác?” Lâm Thanh Thanh lạnh nhạt gật đầu: “Cách gọi này cũng không tệ lắm.”

“Trạch Duyên mù rồi! Rốt cuộc Dịch gia tôi tạo nghiệt gì mới có thể cưới một người phụ nữ như cô vào cửa chứ?”

Lâm Thanh Thanh xem thường nói: “Dịch Trạch Duyên mù, bà làm mẹ thì nên khuyên anh ta nhiều một chút, để anh ta sớm ly hôn với tôi đi.”

“Cô ___” Trương Thục Hỉ nắm chặt hai tay, nét mặt nhăn nhó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi ra ngoài, đóng cửa sầm một tiếng, chồng tài liệu kia cũng bị bà làm tung tóe.

Lâm Thanh Thanh nhặt những tài liệu đó lên, một tờ rồi một tờ.

Khóe miệng từ từ cong lên, quả nhiên cảm giác làm người xấu rất tốt.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Thanh nghe thấy dưới tầng có người nhắc đến tên cô, là giọng của Lục Văn Thiến. Từ giọng điệu của Lục Văn Thiến có thể đoán rằng cô ta không hề đến với ý tốt. Cô cong môi cười một tiếng, cố gắng lắng nghe.

Cô cố tình chọn một chiếc váy dài kiểu hàn. Sau khi sinh con xong, bụng còn chưa xẹp xuống, váy Hàn không chỉ che được bụng mà còn lộ ra bộ ngực lớn. Cô hài lòng đứng trước gương ngắm ngía.

Lúc Lâm Thanh Thanh xuống dưới, Lục Văn Thiến đang ngồi trên sofa uống cafe. Cô ta uống một ngụm cafe rồi lại cầm miếng bánh lên cắn một miếng. Trên người cô ta là một chiếc áo vest màu trắng, bên trong mặc váy bó người, mỗi cử động đều lộ ra khí chất của một đại tiểu thư.

Vốn dĩ cô đã không có thiện cảm với Lục Văn Thiến. Từ khi kết hôn với Dịch Trạch Duyên đến giờ, cô và Lục Văn Thiến đã gặp nhau mấy lần, mỗi lần cô ta đều nói móc cô, nhưng Lâm Thanh Thanh cũng không để ý, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của cô thì cô cũng không muốn tốn thời gian đi so đo.

Lục Văn Thiến thấy cô đi xuống liền đứng lên, hai tay đan trước ngực đi đến trước mặt cô, cười lạnh nói: “Cô bị Trạch Duyên chiều hư à? Lá gan cũng lớn thật đó, ngay cả dì Thục của tôi mà cũng dám đánh.”

Lâm Thanh Thanh nói: “Tôi không có gan đi đánh bà ta, là bà ta tự đánh mình.”

Lục Văn Thiến bị chặn họng, cô ta quan sát Lâm Thanh Thanh một lượt từ trên xuống dưới, khinh bỉ nói: “Không biết tại sao Dịch Trạch Duyên lại coi trọng một người như cô?”

“Anh ta mù chứ sao nữa.”

Ban đầu Lục Văn Thiến muốn đâm cho cô một nhát, nhưng không ngờ không đâm được mà còn bị cô bình tĩnh nói lại. Cô ta khó chịu nói tiếp: “Chưa kết hôn mà đã có con, dùng con để được kết hôn với Dịch Trạch Duyên, rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn thấp hèn gì mới lên được giường Dịch Trạch Duyên? Người sinh ra trong gia đình như cô, cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi này để gả vào hào môn, cô cho rằng cô có thể một bước bay lên thành phượng hoàng sao? Từ xưa, Trung Quốc đã có tập tục môn đăng hộ đối, chẳng qua Dịch Trạch Duyên chỉ thấy cô mới mẻ mà thôi, chờ đến khi anh ta chán, cô cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, cho nên biết điều một chút, lưu lại cho mình một đường lui đi.”

Cô ta nói thẳng ra, chọn đâm trúng chỗ đau của cô.

Nhưng sắc mặt Lâm Thanh Thanh vẫn không thay đổi gì, thậm chí còn cười với cô ta: “Lục tiểu thư nói rất đúng, loại phụ nữ như tôi thực sự không đáng để gả cho Dịch Trạch Duyên, người như Lục tiểu thư mới môn đăng hộ đối với Dịch Trạch Duyên. Chỉ là tôi rất tò mò, không phải cô đã sớm quen Dịch Trạch Duyên sao? Vì sao anh ta lại không để đại tiểu thư như cô vào mắt mà lại để ý đến tôi? Chuyện này không phải cho thấy rằng cô còn không bằng tôi sao?”

Cô ta đâm vào nỗi đau của cô, cô cũng chọn nỗi đau của cô ta mà chọc vào. Đúng là đã chọc đúng nỗi đau của Lục Văn Thiến, sắc mặt của cô ta rất khó coi, giọng nói trầm xuống: “Còn không phải do cô dùng thủ đoạn bỉ ổi à.”

Lâm Thanh Thanh nhíu mày cười: “Cũng phải, là tôi dùng thủ đoạn bỉ ổi, vậy thì sao? Hiện giờ Dịch Trạch Duyên là của tôi, tôi mới là vợ của anh ta, mà tôi còn sinh con cho anh ta rồi, tương lai con của tôi sẽ kết thừa sản nghiệp của anh ta, đến lúc đó, chẳng phải tất cả của Dịch gia sẽ là của tôi à? Còn cô, đường đường là Lục tiểu thư nhưng chẳng chiếm được cái gì hết. Cô cứ chờ xem, đến khi con của tôi trưởng thành, chờ sản nghiệp của Dịch gia rơi vào tay nó, chuyện đầu tiên mà tôi làm chính là đuổi cô ra khỏi cửa.”

“Tôi nghĩ cô nằm mơ giữa ban ngày rồi, tôi sẽ khiến cô tỉnh táo lại.” Lục Văn Thiến nói xong liền giơ tách cafe vừa uống được một nửa hắt thẳng lên mặt cô.

“Tỉnh táo chưa?” Nhìn khuôn mặt cô đầy cafe, cô ta khoái chí nói.

Cafe đã pha được một lúc nên cũng không bỏng lắm, nhưng chất lỏng màu nâu dính trên mặt, mấy giọt còn dính vào mắt khiến người ta không thoải mái.

Lâm Thanh Thanh rút khăn tay ra lau sạch cafe trên mặt, ung dung nở một nụ cười với Lục Văn Thiến: “Lục tiểu thư, là do cô ra tay trước.”

Lục Văn Thiến hạ tách cà phê xuống, nhàn nhã phủi tay nói: “Thì làm sao? Vệ sĩ Dịch Trạch Duyên sắp xếp đứng ở cổng đã sớm bị tôi đưa người đến khống chế rồi. Dịch Trạch Duyên không có ở nhà, hai người bảo mẫu lại bị tôi đuổi ra khỏi cửa, không ai có thể bảo vệ được cô.” cô ta vừa nói vừa nhìn bộ móng tay mới làm.

Lâm Thanh Thanh không thèm đáp lại. Cô đí đến góc nhà, lấy ra một cái gậy đánh golf, lúc này mới nói với Lục Văn Thiến: “Chắc Lục tiểu thư không biết, Dịch Trạch Duyên sắp xếp bảo vệ canh giữ ở cổng không phải để bảo vệ tôi.” Cô mỉm cười nhìn Lục Văn Thiến, ánh mắt lạnh lùng: “Mà là để bảo vệ các người.”

Lục Văn Thiến nhíu mày nhìn cái gậy đánh golf trong tay cô, nhìn cô từng bước đến gần, vẻ mặt đề phòng nói: “Cô muốn làm gì?”

Vừa dứt lời thì cô liền mạnh mẽ giơ tay, cây gậy lập tức đánh vào đầu gối cô ta. Lục Văn Thiến bị đau kêu lên, theo bản năng quỳ trên mặt đất.

Cô ta ngẩng đầu, giận dữ nói: “Cô muốn làm gì? Cô lại dám đánh tôi?”

Lâm Thanh Thanh không hề bị khí thể của cô ta dọa sợ. Vẻ mặt cô lạnh lùng, quơ gậy chơi golf đánh vào mặt cô ta.

“A!” Lục Văn Thiến kêu lên, mặt bị đánh lệch sang một bên.

Lâm Thanh vẫn chưa dừng lại, cầm gậy đánh tiếp vào người cô ta. Cây gậy rơi vào trên người khiến Lục Văn Thiến đau nhức không ngừng sợ hãi kêu lên. Cô ta tìm đồ muốn đánh lại, nhưng Lâm Thanh Thanh đã nhìn ra ý đồ của cô ta, chỉ cần Lục Văn Thiến duỗi tay ra, lập tức cây gậy sẽ rơi xuống.

Chị gái xinh đẹp nhanh chóng bị cô đánh phải nằm sấp trên mặt đất. Lâm Thanh Thanh bước tới đối diện cô ta, dùng chân dẫm lên vai cô ta, sau đó lấy gậy đánh golf nâng mặt cô ta lên. Lúc này, Lục Văn Thiến che mặt, mái tóc tài tán loạn trên mặt, nhìn vô cùng chật vật.

Không biết có phải do bị cô dạy dỗ một trận không, lúc này ánh mắt cô ta không còn ngang ngược như trước nữa, Lục Văn Thiến đưa tay che mặt, ánh mắt rụt rè liếc nhìn cô.

Mặt Lâm Thanh Thanh không cảm xúc nhìn cô ta, nói: “Sao vậy, không phải vừa rồi còn rất ngang ngược sao? Mới bị đánh mấy cái mà đã không chịu được, muốn tôi tiếp tục không?”

Hai tay che mặt của Lục Văn Thiến run lên, ánh mắt vừa sợ vừa hãi nhìn cô, nhưng vẫn không chịu thua: “Cô đừng vội đắc ý, nếu anh trai tôi biết tôi bị ức hϊếp thì nhất định anh ấy sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

“Thật sao?” Lâm Thanh Thanh cười: “Vậy thì tôi lại càng muốn xem anh trai cô có bản lĩnh gì.” Cô nói xong liền giơ gậy lên. Lục Văn Thiến đã nếm qua vị đắng, thấy vậy liền bụm mặt kinh hãi kêu lên.

Lâm Thanh Thanh hạ gậy xuống, Lục Văn Thiến liền hét lên một tiếng thảm thiết.

Đúng lúc này có người đẩy cửa ra, Lục Văn Thiến quay đầu nhìn thì thấy người đi vào là Dịch Trạch Duyên và Lục Tu Viễn. Lục Văn Thiến vừa thấy hai người họ thì như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng tránh ra, lộn nhào chạy tới ôm chặt lấy Lục Tu Viễn, vừa tủi thân vừa tức giận nói: “Anh ơi, cô ta đánh em! Cô ta điên rồi, vậy mà dám đánh em.”

Ánh mắt Lục Tu Viễn dừng trên người Lâm Thanh Thanh, rồi lại quan sát Dịch Trạch Duyên, anh ta sờ đầu Lục Văn Thiến, không nói gì.

Lâm Thanh Thanh cất gậy đánh golf đi, tự nhiên nói với Lục Tu Viễn: “Lục tiên sinh, anh phải dạy dỗ em của anh cho tốt, nếu không sau này bên ngoài sẽ có người thay anh dạy dỗ đó.”

Lục Tu Viễn nói: “Xin lỗi, là tôi không dạy nó tốt, tôi đảm bảo sau này nó sẽ không tới cửa quấy rầy nữa.”

Lục Văn Thiến nghe thế thì không thể tin nổi: “Anh, anh nói gì vậy? Cô ta vừa mới đánh em, anh nhìn xem, cô ta đánh em thành như này này.”

“Được rồi!” Lục Tu Viễn nghiêm khắc nói, anh ta nhìn thoáng qua Dịch Trạch Duyên, miễn cưỡng gạt ra một nụ cười: “Tôi đưa Văn Thiến về trước.”

Nói xong anh ta liền kéo Lục Văn Thiến rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Dịch Trạch Duyên và Lâm Thanh Thanh. Dịch Trạch Duyên đi lên hỏi cô: “Tôi nghe nói Lục Văn Thiến đến đây liền chạy về ngay, em không sao chứ?”

Lâm Thanh Thanh không muốn nói chuyện với anh, chỉ quay người đi lên tầng.

Lúc Dịch Trạch Duyên đi vào thì Lâm Thanh Thanh đang thu dọn đồ đạc. Dịch Trạch Duyên thấy thế liền vội vàng hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Lâm Thanh Thanh nói: “Về trường học, sắp khai giảng rồi, tôi phải trở về sớm để nhập học rồi nhận lớp.”

“Con còn chưa cai sữa, sao em phải gấp như vậy?”

“Con chưa cai sữa thì có thể uống sữa ngoài, tôi không tin con của Dịch Trạch Duyên mà lại không có sữa bột để uống.”

Lâm Thanh Thanh thu dọn đồ đạc xong liền kéo khóa vali lên, cô lôi vali đến cửa thì Dịch Trạch Duyên bước đến ngăn lại.

“Tôi rất xin lỗi về chuyện mẹ đến đưa tiểu Uyên đi, là tôi không bảo vệ hai người tốt, về sau sẽ đền bù lại cho hai mẹ con, cũng sẽ tăng cường thêm vệ sĩ, những người không liên quan cũng sẽ không tới quấy rầy em nữa. Bây giờ con còn chưa đầy tháng, em ở lại bồi dưỡng một thời gian rồi hẵng trở lại trường học, có được không?”

Lập trường của Lâm Thanh Thanh rất kiên định: “Không phải anh đã nói sẽ không hạn chế tự do của tôi sao?”

“Vậy còn con? Em cũng mặc kệ nó sao?”

Lâm Thanh Thanh quay đầu đi, mắt nhìn sang nơi khác: “Con của anh không liên quan tới tôi, vốn dĩ ban đầu tôi đã không muốn có nó.”

Lâm Thanh Thanh lách qua anh đi về phía cửa, Dịch Trạch Duyên nhanh chân ngăn lại. Lâm Thanh Thanh không nhìn anh, chỉ lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

“Vậy còn anh?” Anh khàn khàn nói nhỏ: “Mặc kệ con, vậy còn anh, cũng không cần anh sao?’

Lòng Lâm Thanh Thanh đau nhói. Mặc dù Lục Văn Thiến nói rất chối tai, nhưng cô cảm thấy cô ta nói rất đúng, cô ta nói từ xưa Trung Quốc đã coi trọng môn đăng hộ đối, gia đình cô và Dịch Trạch Duyên chênh lệch lớn như vậy, nếu bản thân cô rất xuất sắc thì có lẽ cô đã cân nhắc đến chuyện ở bên anh. Nhưng cô của bây giờ, đã không còn là Lâm Thanh Thanh ưu tú nữa rồi.

Cho dù thế nào, cô cũng đều không xứng với anh, mỗi khi đứng cạnh anh cô đều cảm thấy tự ti. Cho nên, từ khi kết hôn đến giờ, cô chưa từng xuất hiện công khai cùng anh, Dịch Trạch Duyên muốn đưa cô ra ngoài cô cũng không muốn đi, cũng không đồng ý cho anh công khai danh phận của mình. Cô sợ phải đứng cạnh anh, không muốn để người khác biết vợ Dịch Trạch Duyên có bộ dạng như vậy.

Cô không biết vì sao anh không chịu ly hôn, vậy thì cô chỉ đành tự hiểu, tránh xa anh một chút. Có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ nghĩ thông suốt.

Cô nhắm mắt lại, lạnh lùng nói với anh: “Tôi cũng không cần anh.”