Chương 9

Không giống với Dịch Trạch Duyên che giấu cảm xúc, Tiểu Uyên rất hưng phấn, kéo tay Lâm Thanh Thanh nói: “Như vậy là mẹ sẽ trở về ở với ba và con sao?”

Lâm Thanh Thanh gật đầu.

Bạn nhỏ càng vui hơn, nụ cười trên mặt như nở hoa: “Vậy bây giờ con với ba sẽ giúp mẹ thu dọn đồ đạc được không? Như vậy buổi tối hôm nay có thể về nhà rồi.”

Lâm Thanh Thanh ngồi xổm xuống, tay cô vuốt khuôn mặt nhỏ của bé: “Mẹ cần thu dọn đồ đạc, không phải chỉ nguyên đồ dùng bình thường, mà còn cả cảm xúc trong lòng nữa. Ngày mai mẹ sẽ trở về. Ngày mai con tan học là có thể nhìn thấy mẹ rồi.”

Tiểu Uyên mặc dù hơi thất vọng, nhưng mẹ về nhà làm bé rất vui, cuối cùng liền đồng ý.

Dịch Trạch Duyên nói: “Anh và con đưa em về.”

Lâm Thanh Thanh: “Không cần, tự em về là được rồi.”

Cô nói tạm biệt với Tiểu Uyên rồi leo lên xe đạp điện về nhà.

Lâm Thanh Thanh nói với Lâm Trân Trân về chuyện này. Sau khi chị biết cô muốn trở về thì rất vui, khiến Lâm Thanh Thanh có cảm giác mình bị ghét bỏ.

Thực ra, sau khi Lâm Thanh Thanh biết mình đã kết hôn sinh con thì rất kinh ngạc, thậm chí phải nói là bị đả kích nặng nề. Dù sao mấy tháng trước, cô vẫn là một sinh viên đại học, mới qua sinh nhật hai mươi, còn đang tuổi ăn chơi. Chuyện kết hôn sinh con này còn cách cô rất xa.

Huống chi đối tượng kết hôn của cô lại là một người hoàn toàn xa lạ.

Ban đầu, cô không nguyện ý tiếp nhận sự thật này. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, trong đầu toàn là hình ảnh Tiểu Uyên mất mát, cúi đầu nói mẹ chán ghét mình, còn có đoạn ký ức ngắn đó, bé loạng choạng đi về phía cô, dùng âm thanh mềm mại non nớt nói mẹ đừng khóc, cuối cùng là hình ảnh bé bị cô làm bỏng khóc đến tê tâm liệt phế rất đáng thương.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Uyên, cô còn hâm mộ nghĩ không biết nhà ai phúc khí tốt mới có một đứa bé đáng yêu hiểu chuyện như vậy. Bây giờ đứa bé ấy biến thành con cô, Lâm Thanh Thanh kinh ngạc nhưng thật ra cũng cảm thấy mình rất may mắn.

Tiểu Uyên là con, là cốt nhục của cô. Không biết trước đây, cô vì nguyên nhân gì mà chán ghét bé, nhưng bây giờ cô rất thích. Nhìn thấy gương mặt trắng nõn mịn mà, tình thương của mẹ liền trỗi dậy. Mặc kệ là Thánh Mẫu hay tình thương của người mẹ theo bản năng trỗi dậy, cô đều muốn ở bên làm bạn đến khi Tiểu Uyên trưởng thành.

Cho nên, cô quyết định sẽ làm người mẹ tốt của bé.

Cô muốn bù đắp tổn thương trước đây mình đã gây ra.

Tối hôm đó, Lâm Thanh Thanh ngủ không ngủ được. Ngày hôm sau, cô tỉnh lại rất sớm, tiệm cơm còn chưa mở cửa. Lâm Thanh Thanh cùng chị đi ra mở cửa. Lâm Trân Trân dặn cô, khi trở về không được nổi nóng, còn có mấy năm nay, Dịch Trạch Duyên một mình nuôi con cũng không dễ dàng.

Lâm Thanh Thanh ngoan ngoãn đáp ứng.

Cửa cuốn từ từ đẩy lên. Một chiếc xe màu đen đang đỗ ở đường đối diện, còn có người đàn ông đứng cạnh xe hút thuốc, nghe tiếng cửa mở liền quay đầu nhìn, sau đó lập tức nhét điếu thuốc trên tay vào thùng rác.

(Editor: Tự nhiên thấy bài hát này hợp với anh Dịch quá:

Em ơi bao lâu mới đến ngày mai

Đêm nay tại sao lại trôi quá dài…)

Lâm Trân Trân cười nói: “Cậu ấy đến sớm quá.”

Hôm nay anh mặc một thân màu đen, bên trong là tây trang màu đen, áo khoác bên ngoài cũng màu đen. Quần áo được thiết kế đơn giản, cắt xé vừa vặn, khiến người khác cảm giác được sự trang trọng, nghiêm túc. Lựa chọn màu đen cũng làm hơi thở trên người anh trở nên mạnh mẽ hơn.

Khi anh đi đến, giống như có một trận gió ập tới, Lâm Thanh Thanh vô thức rùng mình.

“Để anh cầm đồ giúp em.” Anh đi lên phía trước nói với cô.

Đối với người đàn ông này, Lâm Thanh Thanh rất kính nể. Hơi thở trên người anh quá nặng, dù anh cười cũng vẫn khiến cô kinh hãi. Lâm Thanh Thanh cúi đầu nói: “Anh đi theo em.”

Nói xong cô bước vào nhà. Sau tiệm cơm có một căn nhà, Lâm Thanh Thanh và chị ở đó. Nhà rất rộng, trước đây cả một gia đình ở, nhưng bây giờ chỉ còn cô và chị gái, nên căn nhà hơi trống trải một chút.

Ngày hôm qua, rõ ràng anh vẫn là một người đàn ông xa lạ, nhưng bây giờ lại là chồng của cô. Cảm giác này thật sự rất vi diệu.

Cô sắp xếp lại hai túi đồ, một cái lớn, một cái nhỏ hơn. Cô nói với anh: “Anh cầm túi lớn, em cầm túi nhỏ.”

Không ngờ anh lại cởϊ áσ khoác dài đưa cho cô. Lâm Thanh Thanh sững sờ nhận lấy, anh liền cầm mỗi tay một túi, trực tiếp đi ra ngoài.

Nhìn qua, anh là một người nghiêm túc, cẩn thận lại tỉ mỉ, mỗi một chi tiết hành động nhỏ đều lộ ra hơi thở quý tộc, cơm đến thì ăn, áo đến thì mặc. Cho nên bây giờ, anh làm những việc nặng này, khiến người khác cảm thấy không hợp. Lâm Thanh Thanh không khỏi ngây người. Nhưng anh rất khỏe, cầm hai túi đồ nặng như vậy mà vẫn có thể đi thẳng lưng.

Sau khi cất đồ vào cốp xe, Lâm Thanh Thanh đang muốn mở cửa xe sau, thì Dịch Trạch Duyên liền kéo cửa phụ tay lái ra, nói với cô: “Ngồi ở đây.”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Thì ra hôm nay anh tự lái xe đến. Lâm Thanh Thanh nói cảm ơn rồi ngồi vào xe. Cô nhớ tới mình còn đang cầm áo khoác của anh, liền nói: “Anh có muốn mặc áo vào không?”

“Không cần, em cầm đi.” Anh bắt đầu lái xe.

Đoạn đường khoảng bốn mươi phút là đến, Lâm Thanh Thanh thấy hơi chán. Đương nhiên, chủ yếu là một mình đối diện với Dịch Trạch Duyên, không hiểu sao cô lại hơi căng thẳng, cho nên dứt khoát chơi điện tử gϊếŧ thời gian. Trong lúc vô tình, cô liếc mắt nhìn Dịch Trạch Duyên thì thấy anh đang cười.

Giống như tâm trạng anh không tệ.

Xe lái đến khu Tư An ở ngoại thành. Ở đây có một nơi gọi là “Biệt thự Thiên Hồ”. Khu biệt thự này không tệ, cây xanh được trồng rất nhiều, hơn nữa bên trong còn có hồ nước. Nơi này có lẽ mới được xây dựng mấy năm gần đây, bởi vì trong trí nhớ của Lâm Thanh Thanh, nó vẫn là một mảnh đất trống.

Xe đi vào một căn biệt thự. Phía bên phải cổng biệt thự bằng đá khắc một chữ “Dịch”. Một người phụ nữ đeo tạp dề, hình như là giúp việc, ra mở cửa, xe từ từ đi vào. Không nghĩ tới biệt thự này ngoài sân trước thì còn có sân sau. Ở nơi đất vàng Bắc Thành này, cho dù là ngoại thành đi nữa, thì mua một biệt thự như thế chắc chắn tốn không ít tiền.

Dịch Trạch Duyên đi đến nhà để xe rồi dừng lại. Lâm Thanh Thanh nhìn xung quanh, có khoảng 20 chiếc xe to nhỏ khác nhau. Mặc dù cô không hiểu nhiều, nhưng những chiếc xe này nhìn tuyệt đối không hề rẻ.

Sau khi tiệm cơm của ba cô phát triển, ông cũng mua một căn biệt thự và mấy cái xe tốt, nhưng so với mấy cái trước mắt này chênh lệch khá nhiều.

Có hai người giúp việc đi đến, cung kính hỏi có có cần xách đồ giúp không, Dịch Trạch Duyên liền đưa hành lý để hai người họ mang lên.

Dịch Trạch Duyên trực tiếp đưa Lâm Thanh Thanh lên tầng hai, hai người giúp việc đã mang đồ đạc của cô vào phòng, lúc này đang đứng ở cửa chờ chỉ thị.

Dịch Trạch Duyên nói với cô: “Đây chính là phòng của em.”

Lâm Thanh Thanh đi vào phòng, bên trong rất rộng, cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Đối diện cửa sổ là hồ nước, trên đó có hai con hạc trắng đang uống nước, khung cảnh đẹp giống như trong tranh vẽ.

Mảnh ký ức nhỏ hiện lên chính là ở trong căn phòng này, cho nên cô cũng không lạ lẫm.

Nhưng có lẽ tình cảm của cô và Dịch Trạch Duyên không tốt lắm, còn chia phòng ngủ nữa. Đương nhiên chuyện này đối với cô rất tốt.

Dịch Trạch Duyên giới thiệu hai người giúp việc với cô. Một người hơi gầy, nhìn qua có chút sạch sẽ, tên là Văn tẩu, hằng ngày phụ trách việc đi chợ, nấu cơm; người còn lại hơi béo một chút, nhìn qua có vẻ hơi cẩu thả, gọi là dì Tuệ, phụ trách việc quét dọn vệ sinh. Ngoài ra còn có thợ chăm sóc cắt tỉa cây cảnh, mỗi tuần đến một lần.

“Nơi này là nhà của em, em cứ thoải mái như bình thường.” Dịch Trạch Duyên nói với cô.

Đứng ở đây, Lâm Thanh Thanh có cảm giác như đang mơ mà lại không phải mơ, khi nghe Dịch Trạch Duyên nói, cô mới sững sờ gật đầu. Dịch Trạch Duyên dặn dò vài câu xong liền rời đi, công ty còn nhiều chuyện cần phải xử lý, giao việc giúp cô làm quen với mọi thứ xung quanh cho dì Tuệ và Văn tẩu.

Biệt thự có ba tầng. Tầng đầu tiên gồm phòng bếp, phòng khách và nhà ăn, còn có hai phòng ngủ dành cho khách để người giúp việc ở lại. Tầng thứ hai gồm phòng ngủ và phòng làm việc. Tầng thứ ba có một nửa là gác mái, một nửa là sân thượng dùng để phơi quần áo.

Phía sau có một khoảng sân, trong sân có một cái hồ và một bộ bàn ghế bằng đá, Lâm Thanh Thanh có cảm giác như đang ở khu vườn cổ đại. Mặc dù là Trung Tây kết hợp, nhưng cũng rất hài hòa, không khiến người khác cảm thấy dở dở ương ương. Sau khi giúp cô quen với mọi thứ, dì giúp việc lái xe đưa cô đi quanh khu biệt thự. Ở đây có vài cửa hàng, bên trong bán đủ mọi thứ. Lâm Thanh Thanh đi qua một cửa hàng văn phòng phẩm, nhìn thấy có bán bộ xếp hình liền mua một cái.

Sau khi về nhà, hai người giúp việc đi làm việc của họ, Lâm Thanh Thanh đi dạo quanh biệt thự. Dù đã ở đây nửa ngày, nhưng cô vẫn thấy hơi lạ, thật không nghĩ tới những năm qua cô đều ở đây.

Sau khi cảm khái xong, Lâm Thanh Thanh liền về phòng. Mấy người giúp việc đều đang bận rộn, Lâm Thanh Thanh không có chuyện để làm, cảm thấy hơi ngại. Thấy dì Tuệ đang ở tầng 3 là quần áo, Lâm Thanh Thanh liền đi vào nói: “Hôm nay dì cũng đã mệt, việc này giao cho cháu là được rồi.”

Dị Tuệ giống như không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không hỏi nhiều, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.

Lâm Thanh Thanh nhận lấy bàn là bắt đầu là, lúc này mới phát hiện đây là quần áo trong của Dịch Trạch Duyên. Vừa rồi chỉ lo để dì giúp việc đi nghỉ ngơi nên không nghĩ nhiều. Bây giờ nhìn thấy quần áo trong của Dịch Trạch Duyên trước mặt, cô cảm thấy không có cách nào xuống tay.

Lâm Thanh Thanh hơi mất tự nhiên, mặt cũng nóng lên. Cô lập tức xoa dịu bản thân, không phải chỉ là quần áo thôi sao, là thì là, không có gì phải ngại.

Dịch Trạch Duyên cố ý về nhà sớm một chút. Khi anh lên lầu, cả phòng Lâm Thanh Thanh và phòng làm việc đều mở, nhưng cô không có ở bên trong.

Dịch Trạch Duyên đi lên tầng 3, cửa phòng giặt quần áo mở ra, bên cạnh là một cái sân thượng lớn, ánh sáng mặt trời chiếu vào, anh nhìn thấy có bóng người bên trong, vô thức đi về phía đó.

Mấy dì giúp việc đều ở dưới lầu, chẳng lẽ người bên trong là cô sao? Cô chạy đến phòng giặt quần áo làm gì?

Dịch Trạch Duyên đi tới cửa, liếc mắt liền thấy người bên trong. Cô đứng ở trong đó, tóc tùy tiện quấn lên sau đầu, bên tai có hai lọn rũ xuống, theo gió tung bay trên gương mặt của Lâm Thanh Thanh.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean, rất đơn giản và cũng rất giản dị. Giờ phút này, cô đang đứng trong vầng sáng là quần áo, mang lại cho anh cảm giác hiền lương và dịu dàng.

Dịu dàng? Sau khi cưới nhau, anh chưa từng nhìn thấy nó xuất hiện trên người cô.

Dịch Trạch Duyên nhìn lướt qua bàn, phía trên đặt quần áo của anh. Cô đang ủi quần áo cho anh sao?

Trong khoảnh khắc, Dịch Trạch Duyên hoài nghi mình xuất hiện ảo giác. Anh nhéo một cái lên đùi, cảm giác được đau nhức.

Không phải ảo giác.

Cô thực sự đang ủi quần áo cho anh.

Người phụ nữ từng chê anh buồn nôn, ngay cả nửa mét cũng không cho anh đến gần, vậy mà đang là quần áo cho anh.

Lâm Thanh Thanh cảm nhận được có người đến, vô thức quay đầu lại, liền thấy Dịch Trạch Duyên đang đứng ở cửa, chăm chú nhìn cô, ngay cả ánh mắt thâm thúy sắc bén hằng ngày cũng mờ đi rất nhiều.

Anh rất cao, đứng ở cửa khiến cô có cảm giác áp bách. Lâm Thanh Thanh luống cuống hỏi: “Sao anh về sớm vậy?”

“Em… là quần áo của anh?” Anh hỏi.

Sắc mặt anh nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng Lâm Thanh Thanh lại có cảm giác trong giọng nói hơi vội vàng, giống như đang thúc giục cô nhanh trả lời câu hỏi của mình.

Lâm Thanh Thanh túng quẫn, nắm tóc cười gượng: “Em… không có việc để làm, nên muốn giúp đỡ một chút.” Lâm Thanh Thanh vì muốn để anh yên tâm, lại nói thêm: “Anh yên tâm, ở nhà em cũng là quần áo, em… sẽ không làm hỏng đâu.”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Ai lo cô là hỏng hay không.

Dịch Trạch Duyên hơi cúi đầu, nên Lâm Thanh thanh không nhìn thấy ý cười trong mắt anh, cũng không nhìn thấy bàn tay đặt trong túi quần vì kiềm chế mà nắm chặt. Cô chỉ nhìn thấy anh cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó ngẩng lên, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói với cô: “Không quan trọng. Về sau em muốn là như thế nào cũng được, quần áo anh rất nhiều, là hỏng thì nói với anh.”

Lâm Thanh Thanh: “…”

Tác giả có điều muốn nói: Dù sao cũng muốn ngọt