Chương 2

Giang Cẩn chưa từng thấy những thứ đó, nhưng tam ca vô lương tâm của anh lại rất có kinh nghiệm về việc làm phu chủ, thậm chí còn từng nói đùa với Giang Cẩn rằng, anh rất có tiềm năng để trở thành phu chủ, nói anh nên sớm học tập nghiên cứu trước về chuyện đó.

Nhưng giờ Giang Cẩn lại là thê nô, theo một nghĩa nào đó, anh đã trở thành nô ɭệ của người khác. Đến cả bản thân anh cũng không thể không cảm thấy rằng số phận đã trêu ngươi mình.

"Nói tiếp đi, 2 năm gần đây đế quốc rất yên ổn, nên chuyện phân bổ tài chính quân sự quả thật có thể giảm bớt lại phần nào đó."

"Vâng, tôi nghĩ..."

Bị tin tức lớn như vậy đυ.ng trúng, mọi người cũng không còn hung hăng như trước, vội vàng thương nghị ra phương án rồi nhất loạt giải tán.

Sau khi mọi người rời đi, Giang Cẩn cũng không còn đi thẳng lưng được nữa, anh giống như một người bị những áp lực kia đè bẹp, nặng nề dựa lưng vào đệm lưng. Anh sững sờ nhìn vào đám đông bên ngoài cửa sổ, cảm thấy mình như con chim trong l*иg đang nhìn bầu trời rộng lớn.

Mãi cho đến khi bầu trời trong xanh bị mây nhuộm đỏ, mặt trời đỏ rực đang khuất dần ở phía tây, Giang Cẩn mới rời mắt khỏi cửa sổ. Anh cởi khuy áo sơ mi để ống tay áo che mu bàn tay, sau đó bước ra khỏi văn phòng và lái xe về phía Cục hôn nhân.

Cục hôn nhân là một sự tồn tại rất kỳ lạ, nó nằm ở ngay trung tâm Bắc Thành, nhưng không ai nhìn thấy nó được xây dựng từ khi nào, cũng không thể tìm thấy được thông tin gì về giọng nói khó hiểu của hệ thống đó. Các nhân viên ở đây không có lai lịch rõ ràng, không có nơi nào để đi và ngoài nơi này ra thì không một ai có thể nhìn thấy họ. Cửa của Cục hôn nhân luôn đóng cửa suốt năm, duy chỉ có khi, có đôi vợ chồng mới cưới nào đó được công bố thì nó mới được mở ra. Nhưng Cục hôn nhân, hay là nói về sức mạnh của hệ thống bí ẩn đó, là thứ mà mọi người ở đây không ai dám đi sâu vào tìm hiểu nguồn gốc của nó, chỉ nhất mực tuân theo những quy tắc do nó đặt ra.

Đã có một đám người vây quanh ba vòng bên trong ba vòng bên ngoài, tân hôn lần đầu gặp mặt là một màn hay ho, huống chi lần này thê nô lại trùng tên với Ngũ hoàng tử lạnh lùng. Nếu thật sự là vị quý nhân kia, thì chính là cảnh tượng ngàn năm có một. Nhưng vì là ngày đầu tiên nên có hơi ít người.

Giang Cẩn đến gần phát hiện tất cả mọi người đều đang nhỏ giọng nói chuyện, giống như ngoại trừ anh ra còn có một nhân vật chính khác.

Không muốn nói quá nhiều với bọn họ, Giang Cẩn xắn áo để lộ chữ "Hỉ 囍" trên mu bàn tay, ho nhẹ một tiếng, rồi giữa tiếng kinh hô cảm thán, trước mặt anh rất nhanh đã có một con đường cho một người đi qua.

Giang Cẩn đi vào trong cùng, nhưng bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi phải dừng lại.

Một cậu nhóc mặc áo sơ mi trắng và quần jean, một bên vai còn đang đeo cặp sách đi học, đứng dựa vào tường. Thân hình của cậu nhóc đó cao gầy, mái tóc đen che khuất đôi mắt, dưới ánh mặt trời lặn nhìn không thấy rõ vẻ mặt. Nhưng chữ "Hỉ 囍" dễ thấy trên mu bàn tay của cậu nhóc đó có khớp nối rõ ràng của Giang Cẩn và điều này đã cho thấy danh tính của đối phương chính là —Kỳ Khuyết, phu chủ của anh.

Giang Cẩn lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ.

Trong mối quan hệ hôn nhân, chồng là chủ, vợ là nô ɭệ này.

Những người vợ nô ɭệ được chọn, cần quỳ trước cổng Cục hôn nhân để chờ phu chủ đến, mà phu chủ sẽ đến muộn vào buổi tối của ngày cuối cùng.

Điều này dường như đã trở thành lệ thường và trong thời gian chờ đợi 3 ngày đó các người vợ nô ɭệ sẽ hiểu rõ hơn về thân phận và địa vị của mình, đồng thời cũng là đòn giáng đầu tiên đối với họ.

Giang Cẩn chưa bao giờ quỳ gối trước bất kỳ ai, cha anh yêu thương anh hết mực nên đã miễn cho anh việc hành lễ.

Nhưng đây đã là phần nhẹ nhàng nhất trong tất cả các quy tắc, mà Giang Cẩn nghĩ rằng mình có thể làm được.

Và điều kiện tiên quyết là phu chủ của anh không ở trước mặt anh.

Có lẽ lúc này anh nên quỳ xuống xin lỗi, nhưng đám đông phía sau và chàng trai trẻ ăn mặc như học sinh đã khiến Giang Cẩn cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao.

“Nào, chúng ta vào đi.” Dường như Kỳ Khuyết vừa mới ngủ một giấc say, nên khi tỉnh lại giọng nói có hơi khàn khàn, mi mắt cũng không mở to đã đi thẳng vào cửa.

Giang Cẩn không hiểu được tình hình thế nào, nhưng cũng vội vàng đi theo.

Trong Cục hôn nhân, có một mỹ nữ đã ngồi ở chỗ này trước để chờ đợi họ, mặc dù cô có hơi ngạc nhiên vì đôi vợ chồng này đến sớm như vậy, nhưng trên mặt vẫn nở ra nụ cười tiêu chuẩn, không tìm ra được chút khuyết điểm nào.

Quầy lễ tân chỉ bày một cái ghế, vừa nhìn đã biết là dành cho ai.

Kỳ Khuyết cũng không có khách sáo, sải bước dài ngồi xuống. Giang Cẩn do dự một lúc, cuối cùng đứng sau cậu, đứng thẳng như một huấn luyện viên quân sự.

"Xin chào, ngài Kỳ Khuyết, tôi tên là Tiểu Quất nhân viên lễ tân của ngài. Đây là thông tin về người vợ nô ɭệ, mời ngài xem qua." Tiểu Quất đưa tới một xấp giấy.

Kỳ Khuyết đưa tay nhận lấy, trang bìa là một bức ảnh toàn thân của Giang Cẩn. Cậu đợi ở cửa gần 3 tiếng đồng hồ, đầu óc cũng choáng váng theo, nên trước đó cũng chưa kịp liếc mắt nhìn xem Giang Cẩn như thế nào. Giờ từ bức ảnh có thể thấy, anh rất đẹp trai. Thân thể được bao bọc trong bộ âu phục màu đen thẳng tắp, khuôn mặt thâm thúy, tuy rằng không có sức sống của thiếu niên, nhưng lại càng có mị lực khiến người thích ý.

Kỳ Khuyết có chút hứng thú. Bất kể những thứ khác, ít nhất thì người vợ nô ɭệ này trông rất hợp ý cậu.

Lật sang trang tiếp theo, trong đó có các thông tin cơ bản, chẳng hạn như ngày sinh, mối quan hệ gia đình, kinh nghiệm sống, báo cáo kiểm tra y tế, v.v. Kỳ Khuyết không có hứng thú với điều này, mặc dù cậu có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Cẩn là ngũ hoàng tử của đế quốc, nhưng cậu cũng không có tỏ ra phản ứng gì lớn.

Thấy Kỳ Khuyết đã đọc xong thông tin, Tiểu Quất lại đưa thêm một tờ giấy, nói: "Ngài Kỳ Khuyết, vì vợ nô ɭệ của ngài là nam giới, nên đây là những gói tiền hôn nhân chúng tôi đề nghị, ngài có thể tự do lựa chọn. ”