Chương 6: Lần đầu ra mắt gia đình vợ

Bên ngoài của cung điện sang trọng, được xây theo phong cách phương Tây, tràn ngập hoa huệ trang nhã và thuần khiết và trong bầu trời đêm cũng đang tỏa sáng trắng tinh khiết, cùng mùi hương sảng khoái.

Kỳ Khuyết cùng Giang Cẩn trải qua nhiều lớp kiểm tra an ninh, mới có thể đứng ở trước cánh cổng lớn.

“Cốc cốc——"

Sau khi gõ cửa, ước chừng khoảng bốn năm phút mới có người ra mở cửa.

"Hai đứa tới rồi, mau vào đi." Người nói chuyện là một phụ nữ xinh đẹp đoan trang. Bà mặc một chiếc váy đơn giản, cũng không có đeo trang sức quý giá gì, thanh lịch và tươi tắn giống như như những bông hoa huệ mà cả hai nhìn thấy trên đường đến đây, tuy nhiên, cách ăn mặc trang nhã này vẫn không thể che đậy được vẻ duyên dáng và lộng lẫy của người phụ nữ. Trên mặt bà nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn rất thân thiện.

Kỳ Khuyết nhận ra đây là mẹ của Giang Cẩn, tên là Lưu Nguyên, nhưng lại giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Cô là chị gái của Giang Cẩn sao? Nhìn cô rất giống anh ấy?"

Liễu Nguyên quả nhiên bị lời khen ngợi này làm cho mát lòng, bà khẽ cười và vuốt ve khóe miệng cười nói: "Tôi là mẹ của Giang Cẩn, chị của Giang Cẩn trông không giống nó đâu."

Kỳ Khuyết lợi dụng tình huống này nói: “Con xin lỗi vì đã có lời lẽ không phải, con không ngờ bác là mẹ của anh ấy, nhưng nhìn bác trẻ như vậy, khiến con thật khó phân biệt được.”

Mặc dù đó là phép xã giao thông thường nhưng Lưu Nguyên vẫn bị dỗ dành đến tỏ ra rất ân cần. Vốn dĩ bà cũng là một người phụ nữ rất tốt bụng và vì điều này là hành vi cố ý làm hài lòng mình, nên tất nhiên sẽ được chấp nhận một cách vui vẻ.

"Hai đứa lại đây đi."

Kỳ Khuyết và Giang Cẩn theo Liễu Nguyên vào nhà.

Nội thất của cung điện khác với vẻ ngoài đơn giản và trang nhã, bên trong mang phong cách sang trọng và quý phái. Nói chung tông màu chính ở đây là màu vàng, cùng những bức tranh sơn dầu quý giá tạo thêm nét nghệ thuật cho cung điện, những chiếc ghế sofa và thảm vải thoải mái đều được làm thủ công và là loại đắt tiền nhất.

Hay chiếc đèn treo sang trọng trong phòng khách được đính bằng hàng nghìn viên kim cương.

Có lẽ là bởi vì trước đây Giang Cẩn quá nghe lời, nên bây giờ Kỳ Khuyết thật sự có cảm giác như mình được gả vào một gia đình giàu có.

Giang Hoàn cũng chính là quốc vương bệ hạ đang ngồi ở sô pha chính giữa lộ ra vẻ mặt ủ rũ, hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi Giang Cẩn: "Sao con lại đến muộn vậy?” Ông nói với giọng điệu lộ rõ vẻ bất mãn.



Giang Cẩn vừa nghe được câu này, đã nhớ tới chuyện tốt cả hai đã làm một lúc lâu trong phòng khách, thật sự có thể cảm nhận được cúc huyệt phía sau của mình đang đau nhức.

Có một vật thể lạ đút vào và nó vẫn giãy giụa không thể kiểm soát được, Giang Cẩn cố gắng siết chặt miệng huyệt hơn. Và trong lúc nhất thời anh cũng không thể nói nên lời. Vành tai lặng lẽ đỏ lên

"Con cùng anh Giang Cẩn có chuẩn bị quà cho hai bác." Kỳ Khuyết đã sớm nghĩ tới lời nói của mình. Cậu lấy từ trong túi ra vài chiếc hộp nhỏ và chạm vào lớp vải nỉ trên hộp và nói với vẻ hoài niệm: "Đây là chiếc vòng ngọc mà bà nội để lại cho con. Nên có thể nói nó là báu vật quý giá nhất của con. Lúc đầu, con còn nghĩ là thứ này có thể miễn cưỡng lọt vào mắt của hai bác, nhưng..." Kỳ Khuyết nghĩ tới xưng hô, nên quyết định kiềm chế lại: “Chỉ sợ trong nhà quốc vương đã chứa đầy những viên ngọc này rồi.” Và ý cậu là đang ám chỉ trong hoàng cung có vô số viên kim cương lớn nhỏ đếm không xuể.

Giang Hoàn không nói gì, nhưng vẻ mặt lại dịu đi.

Liễu Nguyên bước tới, mở chiếc hộp trong tay Kỳ Khuyết ra, bên trong hộp là một chiếc vòng tay phỉ thuý màu xanh.